"Là ai dụng tâm?"
Cố Hạ Mẫn chưa kịp phản bác thì một âm giọng trầm thấp, lạnh lùng cắt ngang.
"Chủ tịch!"\- cô ả kia đi lại phía anh.
Không ai khác, người đó là Phong Hàn Thần. Anh thong thả, tay đút túi quần tây đến bên cô.
"Bảo bối, sao lại đến đây?"\- anh hỏi cô ân cần khác hẳn với giọng điệu lạnh nhạt vừa rồi.
"Có ý tốt làm cơm cho anh. Nhưng lại bị người của anh đuổi về."\- cô tức giận bỏ vào văn phòng anh trước.
Đương nhiên vị chủ tịch nào đó rất vui nha. Bảo bối của anh hôm nay lại đích thân làm cơm trưa cho anh.
Nhưng mà cô lại bị chọc giận mất rồi.
Phong Hàn Thần dùng ánh mắt sắc lạnh quét ngang cô thư ký lại nhìn đến Tôn Minh.
"Cậu biết nên làm gì rồi chứ?"
"Vâng."\- Tôn Minh nhanh nhẹn hiểu ý.
Nói rồi Phong Hàn Thần bỏ vào văn phòng. Bên ngoài, Tôn Minh lắc đầu nhìn cô thư ký.
"Cô xuống phòng hành chính quyết toán lương tháng này đi."
"Anh Tôn, tôi làm gì sai sao?"\- cô ả sợ hãi nhìn Tôn Minh.
"Là cô có mắt như mù. Chọc ai không chọc lại lựa ngay nữ nhân của chủ tịch mà chọc. Coi như cô còn may đi, chưa bị phong sát."\- Tôn Minh thở dài.
Cô ả thì như sét đánh ngang tai, đứng chôn chân tại chỗ. Quả thật Tôn Minh nói không ngoa. Cô ta làm ở đây cũng không xem là lâu nhưng đủ hiểu tính cách của vị chủ tịch kia.
Tuy là anh khí thế hơn người lại có vẻ ngoài xuất chúng nhưng tính tình cũng rất lạnh lùng quyết đoán.
Chỉ cần không may chọc giận anh thì chính là hết đường sống ở cái thành phố S này. Bị đuổi khỏi Dương Thành là một lẽ, người đó chắc chắn không thể tìm được công việc khác tại thành phố.
Thế là cô ả dù ấm ức cũng chỉ có thể dọn đồ ra khỏi công ty.
Mặt khác, Phong Hàn Thần sau khi vào phòng thấy Cố Hạ Mẫn ngồi trên sofa đã lại ngồi kế vuốt giận cô.
"Mẫn Mẫn, em đừng giận nữa, anh đã cho đuổi người rồi."
"Anh ở công ty rốt cuộc tuyển những loại người gì vậy?"\- Cố Hạ Mẫn đằng đằng sát khí hỏi anh.
"Sao em lại hỏi vậy?"\- anh ngạc nhiên hỏi.
"Nhân viên nữ của anh rất có thành kiến với em! Anh chắc chắn là nguyên nhân. Hừ."\- Cố Hạ Mẫn thở phì phò quát.
Phong Hàn Thần ngồi ngớ ngẩn một lát như nghĩ ra gì đó, anh ôm cô cười:
"Em ghen?"
"Anh tránh ra. Ai thèm ghen!"\- cô như bị bắt thóp liền xù lông.
"Được, là anh nhìn lầm. Bảo bối mang gì cho anh thế?"
Phong Hàn Thần tuy miệng nói vậy nhưng vẫn rất vui. Cô gái nhỏ của anh lại biết ghen cơ đấy.
"Là món anh thích này. Anh mau ăn cho nóng."\- Cố Hạ Mẫn sực nhớ mới mở túi lấy hộp giữ nhiệt mở ra.
"Đều là em làm?"\- Phong Hàn Thần nhìn phần cơm bày trên bàn lại nhìn cô hỏi.
"Không giống?"
"Không có! Chỉ là không nghĩ em lại làm cơm cho anh."
"Em trước giờ không biết nấu ăn. Đây đều là quản gia chỉ em nấu. Cấm chê!"\- cô hăm dọa anh.
"Đồ em làm sao có thể chê. Cảm ơn em!"\- Phong Hàn Thần phì