Mạc Tử Ngôn chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn rèm che trên đỉnh đầu, ngay cả Mộ Dung Tuyết tiến vào cũng không có phát giác.
Mạc Nhược Ly đã rời đi, không phải nàng muốn mạng của mình sao? Sao lại rời đi. Hồ Điệp Cốc không còn gì cả, không có nương, không có nhà, Mạc Nhược Ly thật là không cần nàng nữa. Cho dù là bị nàng ta tổn thương, cho dù là biết những chuyện này đều là thật, Mạc Tử Ngôn vẫn không thể thích ứng với chuyện thật như vậy.
Người kia vẫn còn sống, theo nàng bảy năm, nhìn nàng đi từng bước một báo thù, sau đó chọn thời điểm tốt nhất để mang Mộ Dung Đường đi. Hơn nữa, còn giết chết Triệu Uyển Như. Vị mẫu thân dưỡng dục nàng tám năm lại là một người tâm ngoan thủ lạt như thế.
"Vì sao không chịu ăn?"
Mộ Dung Tuyết cắt ngang suy nghĩ của Mạc Tử Ngôn, cũng đánh vỡ trầm mặc.
"Ta nghe các nàng ấy nói ngươi cả ngày đều chưa ăn gì cả."
Mạc Tử Ngôn đờ đẫn nhìn nàng. Các nàng đều là người mất nương, Mộ Dung Tuyết là vô tội, là do mình nên Triệu Uyển Như mới chết. Nàng rốt cuộc phải làm sao mới có thể bù lại những lỗi lầm đó đây?
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Bị Mạc Tử Ngôn nhìn đến khó chịu, Mộ Dung Tuyết xoay mặt tránh tầm mắt của nàng ta.
Nàng từng hoài nghi Mạc Tử Ngôn là cố ý như vậy để mình mềm lòng, nhưng Tiếu Lăng Nhi nói thân mình nàng ta thật là hư nhược.
"Ta phải đi."
Mộ Dung Tuyết theo bản năng hỏi: "Đi nơi nào?"
"Liễu Xanh sơn trang."
"Mạc Tử Ngôn." Mộ Dung Tuyết cảnh giác hẳn lên. "Ngươi còn muốn làm gì?"
"Ta chưa từng muốn hại ca ca ngươi." Mạc Tử Ngôn bình tĩnh nói: "Chỉ là trước khi đến Hồ Điệp Cốc, ta từng đáp ứng với Tả trang chủ, sau khi làm xong chuyện muốn làm sẽ trở về giúp ca ca ngươi tìm kiếm tuyệt thế bảo kiếm."
Bởi vì nàng ta thiếu nàng.
Mộ Dung Tuyết không nói. Nàng nhớ đến, ngày Tả Chấn Thiên ở Quỷ Quái Môn đã nói với nàng, Mạc Tử Ngôn nói là thiếu nợ mình, Tả Chấn Thiên cũng lợi dụng cớ này mới có thể lưu lại nàng ta.
Nên để nàng ta đi sao?
Nàng cũng không thể tin Mạc Tử Ngôn nữa, nhưng ca ca lại đặt hết tâm tư ở trên người nàng ta, thật sự là châm chọc. Hai người lại có thể cùng yêu một người. Bất quá, đây đã là chuyện của quá khứ. Nàng từng nói, sẽ không vì Mạc Tử Ngôn rơi một giọt nước mắt nào nữa. Cho nên hiện tại chỉ cần có thể làm ca ca hạnh phúc, cái gì nàng cũng có thể nhẫn nhịn. Nhưng duy độc không thể lưu lại Mạc Tử Ngôn.
"Ta và ngươi cùng trở về."
Là muốn giám thị ta sao? Mạc Tử Ngôn giật giật môi, sau đó cười cười nói: "Được."
Ngày lên đường nhanh chóng được quyết định. Tiếu Lăng Nhi cùng Thanh Bình đưa hai người xuống núi.
Đến trạm dịch đi dẫn ngựa, bạch mã của Mạc Tử Ngôn nhìn thấy Mạc Tử Ngôn thì hưng phấn không thôi. Chân thì cào cào đất, đầu thì đẩy đẩy nàng, Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, vỗ vỗ yên ngựa.
"Ngươi sợ ta bỏ rơi ngươi sao? Đừng lo lắng, ta sẽ không làm vậy."
Mộ Dung Tuyết nhìn khóe miệng Mạc Tử Ngôn giơ lên nụ cười nhạt, cảm thấy quái dị. Là nàng thay đổi, hay là mình chưa bao giờ hiểu rõ nàng?
Mạc Tử Ngôn đỡ yên ngựa muốn lên lưng bạch mã, bởi vì vết thương chưa lành hẳn, tự nhiên là sẽ thấy đau nhức. Bạch mã nâng Mạc Tử Ngôn đi phía trước hai bước, đến bên cạnh Mộ Dung Tuyết thì dừng lại. Nó thân thiết dùng miệng cắn tay áo Mộ Dung Tuyết, phát ra tiếng khò khè từ lỗ mũi.
"Ngươi còn nhận ra ta?" Mộ Dung Tuyết kinh ngạc cực. Lúc trước nghe nói con ngựa này mang theo Mạc Tử Ngôn chạy đến trạm dịch xin giúp đỡ, sợ người khác tổn thương chủ tử của nó nên đợi người bỏ kiếm xuống mới bằng lòng. Nàng cũng chỉ cho là lời nói khoa trương mà thôi. Hôm nay thấy, mới biết là sự thật. Nàng chỉ cưỡi bạch mã này một lần, chính là lần lạc đường bên bờ đê Liễu hồ, đều đã mấy tháng, nó thế mà còn nhớ mình.
"Trí nhớ của nó vẫn luôn tốt lắm." Mạc Tử Ngôn thản nhiên cười, vuốt ve cái bờm trắng như tuyết của nó. Cánh môi nàng dưới ánh mặt trời nên hơi hơi trắng, thân mình đơn bạc như là tùy thời đều có thể sẽ rơi xuống. Mộ Dung Tuyết hơi trầm tư một chút, thả người nhảy lên bạch mã của nàng, giật lấy dây cương trong tay Mạc Tử Ngôn. Mạc Tử Ngôn bị hành động bất ngờ của nàng làm hoảng sợ.
"Ngươi làm cái gì?"
"Sư phụ muốn ta bảo hộ an toàn của ngươi, cho nên trước khi tới Liễu Xanh sơn trang, ngựa đều phải do ta cưỡi."
Không ngờ ngồi trên lưng ngựa sẽ dựa vào nhau gần như vậy, muốn kéo dây cương, phải kề sát sau lưng Mạc Tử Ngôn. Mộ Dung Tuyết có chút hối hận, nhưng cũng đã lên đây, cũng không thể xuống lần nữa đi?
Thôi thì bất chấp vậy, khẽ vung roi, giục bạch mã đi về phía trước.
"Ngựa này tên là gì?"
"Bạch Câu." (Ngựa trắng, 'câu' = ngựa)
"Bạch Câu?" Mộ Dung Tuyết thất vọng, còn tưởng rằng sẽ kêu là Đạp Lãng hay Truy Phong hay cái tên gì đó khí phách lắm chứ.
"Đây là sư phụ tặng ta. Là lễ vật lúc sinh nhật mười tuổi, lúc đó nó cũng còn nhỏ." Mạc Tử Ngôn thương yêu vuốt ve lỗ tai Bạch Câu. "Đây là tên nó tự mình chọn."
"Nó......"
Phía sau bỗng nhiên có tiếng vó ngựa từ xa vọng tới.
"Sư tỷ!"
Hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại. Một con ngựa màu đỏ thẫm phi như bay tới đây, người ngồi trên đó, lại là Lâm Tư Sở.
Mộ Dung Tuyết nheo mắt lại, bất giác siết chặt hai tay. Lúc trước không rõ vì sao Lâm Tư Sở chán ghét mình là do trải đời không sâu hay gì. Mà nay nàng đương nhiên đã hiểu, là do Lâm Tư Sở thích Mạc Tử Ngôn.
"Mộ Dung Tuyết?!" Lâm Tư Sở kinh ngạc nhìn Mộ Dung Tuyết ôm sư tỷ của nàng vào trong ngực. "Ngươi không phải đã chết sao? Sao lại xuất hiện ở đây!"
Sư phụ kể, Mạc Tử Ngôn ở đáy cốc thấy giày của Mộ Dung Tuyết, còn có khăn tay của nàng ta, không phải Mộ Dung Tuyết nhảy xuống vực, thi thể bị dã thú cắn xe rồi sao? Nhưng giờ nàng ta lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện ở chỗ này......
Mộ Dung Tuyết nhăn mày: "Ai nói với ngươi ta đã chết?"
"Tư Sở, sao muội lại đến đây?"
"Trước đó vài ngày người của Quỷ Quái Môn có truyền tin cho sư phụ, hỏi nàng có phải có một đồ đệ tên là Mạc Tử Ngôn không. Sư phụ biết được tỷ bị thương, nên kêu ta đến xem sao. Kết quả vừa tới trạm dịch Quỷ Quái Môn, người ở đó nói các ngươi đã rời đi, ta liền truy theo hướng họ chỉ tới đây. Sư tỷ, tỷ...... muốn đi đâu?"
Nàng dùng ánh mắt địch ý nhìn Mộ Dung Tuyết, cố ý xem nhẹ nàng ta, trong lòng thực không thoải mái. Mộ Dung Tuyết không giống với trước kia, vô luận là khẩu khí nói chuyện hay là cử chỉ đều trở nên rất có khí thế. Hành động thân thiết kia lại quá mức chói mắt, các nàng đã hòa hảo sao?
"Đến Liễu Xanh sơn trang."
"Thương thế của tỷ đỡ hơn rồi sao? Vì sao nàng ta lại ở cùng một chỗ với tỷ?"
Lâm Tư Sở nói đến Mộ Dung Tuyết, nhưng ánh mắt thủy chung chỉ nhìn Mạc Tử Ngôn. Từ lần trước nàng ấy bỗng nhiên mất tích đến bây giờ đã thật lâu, mấy ngày nay nàng lo lắng nàng ấy mà cuộc sống hàng ngày khó có thể an ổn. Sư phụ cũng không cho phép đi ra tìm nàng ấy, bảo rằng đến đúng thời điểm thì sư tỷ sẽ tự trở về. Tưởng niệm ở trong lòng tích góp từng tí một ngày càng nhiều, nếu không có Mộ Dung Tuyết ở đây, nàng thật sự muốn ôm chặt lấy Mạc Tử Ngôn nói cho nàng ấy biết mình rất nhớ nàng. Sư tỷ gầy yếu rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt, sao nàng lại bị thương?
Mộ Dung Tuyết không giải thích, chợt kẹp chặt bụng ngựa vùng roi lên quất vào mông Bạch Câu.
Bạch mã vốn đang chậm rãi lắc lư lập tức giơ chạy như điên. Lâm Tư Sở cũng vội vàng giục ngựa nhanh chóng đuổi theo. Nhưng tốc độ của bạch mã quá nhanh, chỉ chốc lát sau đã bỏ lại nàng thật xa.
"Mộ Dung Tuyết! Ngươi dừng lại! Mộ Dung Tuyết!"
Nghe Lâm Tư Sở nghiến răng nghiến lợi rít gào phía sau, tâm tình Mộ Dung Tuyết tốt hẳn. Hừ lạnh một tiếng lại tăng tốc tiếp. Chạy một hồi mới thấy không thích hợp, đột nhiên nhớ lại trên người Mạc Tử Ngôn còn có thương, vội vàng kéo dây cương cho Bạch Câu giảm tốc. Đưa tay sờ vết thương trên bụng nàng, hỏng rồi, miệng vết thương nứt ra chảy máu lại rồi.
Mặt Mạc Tử Ngôn đã muốn trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Nàng biết Mộ