"Buông ra! Các ngươi buông ra!"
Lúc Sở Nguyệt Đồng chạy tới, Khâu Sơ Hiền đã bị khống chế. Dù có ỷ vào một thân sức mạnh, nhưng lấy một địch nhiều cũng không chiếm được ưu thế, hắn bị dây thừng trói lại mà rít gào, gân xanh trên trán đều nổi lên. Ngẩng đầu nhìn thấy Sở Nguyệt Đồng đến, hắn càng tức giận.
"Sở Nguyệt Đồng! Ngươi thả ta ra!"
Lí Hàm giương tay cho hắn một bạt tai.
"Làm càn, dám hô thẳng tên môn chủ!"
"Ta phi, một lũ ngụy quân tử các ngươi, giả dạng người tốt! Cũng chỉ làm chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Lão tử không có giết người ở Ngự Kiếm sơn trang! Các ngươi đây là ngậm máu phun người!"
"Hừ, ngậm máu phun người? Vậy giải thích như thế nào về ngân châm này?" Ngô Lượng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường. "Khâu Sơ Hiền, đến bây giờ ngươi cũng không chịu giải thích Tễ Tuyết Kiếm rốt cuộc là từ đâu có. Ta thấy, đó nhất định là ngươi giết người mà có được không thể nghi ngờ!"
Mặt Khâu Sơ Hiền hết đỏ lại trắng: "Ngươi, ngươi thúi lắm!"
"Khâu Sơ Hiền, đến giờ ngươi còn không chịu nói sao?" Sở Nguyệt Đồng cau mày hỏi: "Nếu ngươi không thể giải thích sự tình chân tướng rõ ràng, cho dù ta muốn giúp ngươi cũng không có biện pháp."
Nghe nói như thế, Khâu Sơ Hiền có chút dao động. Hắn giật giật môi, mắt quét tới quét lui trên người Sở Nguyệt Đồng, như đang xem xét lời của nàng rốt cuộc có mấy phần có thể tin. Sau một lát, hắn bỗng nhiên lại trở nên khó chịu.
"Các ngươi chính là muốn dụ ta nói, căn bản không phải muốn giúp ta thoát tội! Ta biết ngày thường các ngươi đều xem ta không vừa mắt! Hừ, ta không tin các ngươi không động tâm với tuyệt thế bảo kiếm. Đồ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!"
"Khâu Sơ Hiền! Ngươi tham bảo kiếm mà góp tay giết cả nhà người ta, còn có mặt mũi nói đến ai khác sao? Môn chủ, ta thấy miệng hắn thật sự cứng rắn, không ăn chút đau khổ, là sẽ không cung khai!"
Sở Nguyệt Đồng khoát tay: "Quy củ của Quỷ Quái Môn không cho dùng hình phạt riêng. Huống chi, hiện tại hắn cũng chỉ là bị hoài nghi. Nếu hỏi không ra, vậy tiếp tục giam lại. Khâu Sơ Hiền, ta chỉ là muốn giúp ngươi, làm môn chủ một môn, ta tất nhiên sẽ công bằng không thiên vị. Mọi việc phải có chứng cứ, muốn định tội một người cần, muốn xóa tan hiềm nghi cho một người cũng cần. Tin hay không, tự ngươi ngẫm lại đi."
Đoàn người áp giải Khâu Sơ Hiền vào lại nhà lao, Sở Nguyệt Đồng xoa xoa cái trán. Tên này, thật sự là cố chấp.
- --
"Sư tỷ, tỷ có khỏe không?"
"Ừ, ta không sao." Mạc Tử Ngôn xuống ngựa, Lâm Tư Sở tinh mắt nhìn thấy chỗ hông của nàng có nhiễm vết máu. "Sư tỷ, vết thương của tỷ...... Mộ Dung Tuyết! Ngươi biết rõ sư tỷ của ta bị thương còn cưỡi nhanh như vậy, ngươi nói ta an tâm cái nỗi gì?"
Mộ Dung Tuyết không để ý tới nàng, kéo bạch mã giao cho điếm tiểu nhị.
"Lấy cỏ khô tốt nhất, đừng để ngựa của bọn ta đói."
"Dạ dạ, tiểu nhân biết rồi! Mấy vị cô nương, mời đi lối này!"
Mộ Dung Tuyết cúi đầu bất động thanh sắc (bình tĩnh, mặt không đổi sắc) lau vết máu trong lòng bàn tay. Nàng thừa nhận mình là cố ý. Dọc đường ôm Mạc Tử Ngôn đi trước, âm thầm dùng sức, Mạc Tử Ngôn rõ ràng thấy đau, lại một câu cũng không nói. Nàng ta càng như vậy, trong lòng Mộ Dung Tuyết lại càng không thoải mái, tâm lý trả thù quấy phá, xuống tay cũng càng thêm không có nặng nhẹ. Thế cho nên khi Mạc Tử Ngôn xuống ngựa đi lại cũng không ổn.
"Tư Sở, không có việc gì, là ta không cẩn thận." Mạc Tử Ngôn cầm tay Lâm Tư Sở, thoáng làm dịu cơn giận của nàng. "Cũng khá trễ rồi, tối nay chúng ta nghỉ tạm ở chỗ này đi."
"Sư tỷ!" Lâm Tư Sở trăm phần mất hứng, Mộ Dung Tuyết rõ ràng đang khi dễ nàng, nàng lại nhẫn nhục chịu đựng. Thật sự là khiến người ta ức chế!
"Chưởng quầy, chúng ta muốn ở trọ."
"Cô nương, muốn mấy gian phòng?"
"Lấy ba —–"
"Lấy hai gian." Mộ Dung Tuyết đánh gãy câu nói của Lâm Tư Sở, lấy ra bạc để trên bàn. "Hai gian thượng phòng."
Lâm Tư Sở bĩu môi, thật sự là đồ quỷ hẹp hòi.
Cầm chìa khóa lên lầu, hai gian phòng cách nhau một gian, Lâm Tư Sở giữ chặt tay Mạc Tử Ngôn, đẩy cửa phòng ra.
"Sư tỷ, chúng ta ở phòng này đi."
Mạc Tử Ngôn gật gật đầu, vừa muốn theo Lâm Tư Sở đi vào, Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên cực nhanh vươn tay giữ chặt cánh tay của nàng kéo nàng đi ra. Đợi Lâm Tư Sở phản ứng lại, cũng chỉ nghe được tiếng cửa phòng đóng lại cái rầm.
"Mộ Dung Tuyết!" Lâm Tư Sở đứng ở hành lang mà giận sôi máu. Thì ra nàng ta đặt hai gian phòng là muốn ở cùng Mạc Tử Ngôn. Người này từ lần gặp mặt đầu tiên đã đối nghịch với nàng, cố tình sư tỷ cũng không giúp nàng, thực quá đáng!
Nghe Lâm Tư Sở ở ngoài cửa rống giận, tâm tình Mộ Dung Tuyết tốt hẳn, cong cong khóe miệng, vươn tay vén mấy sợi tóc bên tai Mạc Tử Ngôn, trêu tức nói: "Tiểu sư muội của ngươi hình như rất quan tâm ngươi nha. Nàng ta đang sợ cái gì?"
Mạc Tử Ngôn nhìn Mộ Dung Tuyết, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, nhìn đến mức Mộ Dung Tuyết cả người không được tự nhiên buông tay xoay người ngồi xuống giường.
"Ngươi với ta ở chung một phòng, buổi tối không có chuyện gì thì không được đi ra ngoài. Ngươi bên trong, ta bên ngoài."
"Ừ." Mạc Tử Ngôn ngồi xuống bên ghế, cởi áo để lộ ra da thịt trắng nõn bên trong. Trên vải trắng đã đỏ một mảng.
"Ngươi không hỏi ta là bởi vì sao ư?" Mộ Dung Tuyết ghét nhất là nhìn thấy cái vẻ giống như biết hết mọi chuyện của nàng.
"Cần sao." Không phải là lo lắng ta lại làm chuyện xấu gì ư?
Mạc Tử Ngôn biết Mộ Dung Tuyết đề phòng nàng, nhưng không muốn nói. Nếu nói sẽ không vui, vì sao còn phải nói toạc ra, nghe nàng chế nhạo mình thế nào sao? Mộ Dung Tuyết chỉ đang giở tính trẻ con ra thôi.
Tháo vải băng, tay đang cầm bình thuốc của Mạc Tử Ngôn bị giữ lại. Mộ Dung Tuyết cướp vật trong tay nàng, khụy gối ngồi xổm trước mặt nàng.
"Ta giúp ngươi bôi thuốc."
Mạc Tử Ngôn sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu.
Mộ Dung Tuyết đổ thuốc lên miệng vết thương đang chảy máu của nàng, làn da Mạc Tử Ngôn tốt lắm, nếu không có vết thương kia thì càng đẹp mắt hơn.
"Thương này là ai gây ra?" Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên nhớ tới nàng vẫn chưa hỏi qua việc này.
"...... Ta không biết." Mạc Tử Ngôn do dự một chút mới nói. Hai tay để trên đầu gối lập tức siết chặt.
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, bởi vì vết thương là ở trên bụng, cho nên Mạc Tử Ngôn cởi hẳn cái yếm ra. Từ bụng của nàng hướng lên trên liếc qua đường cong phần eo có thể nhìn thấy bộ ngực như ẩn như hiện phía dưới quần áo. Một dòng huyết khí lập tức vọt lên, Mộ Dung Tuyết vội vàng cúi đầu dời lực chú ý tới miệng vết thương của nàng. Mấy ngày nay bị làm sao vậy, nhìn thấy thân thể của nàng ta thì mình sẽ trở nên rất kỳ quái...
"Xong rồi." Mộ Dung Tuyết đứng dậy thẳng, lạnh băng nói.
Mạc Tử Ngôn yên lặng cột vạt áo lại. "Cám ơn."
Cằm bỗng nhiên bị nắm, Mạc Tử Ngôn bị bắt ngẩng đầu nhìn ánh mắt mang theo lửa giận của Mộ Dung Tuyết.
"Làm sao vậy?"
"Mạc Tử Ngôn, ta không cần ngươi dung túng ta." Mộ Dung Tuyết oán hận nói: "Không cần. Ngươi không cần làm như vậy."
"Ngươi không thích ta như vậy?" Mạc Tử Ngôn nhàn nhạt nở nụ cười, như tự nói với mình. "Thì ra ngươi cũng không thích...... Ta còn nghĩ rằng làm như vậy trong lòng ngươi sẽ vui vẻ hơn một chút."
"Vui vẻ?" Mộ Dung Tuyết đè vai của nàng lại. "Nếu ngươi chưa từng xuất hiện, hoặc là ngươi không bao giờ xuất hiện nữa, ta đương nhiên sẽ vui vẻ hơn. Nhưng ngươi một lần lại một lần đảo loạn cuộc sống của ta. Ngươi rõ ràng hận cha ta, cho nên không tiếc hết thảy thủ đoạn đi trả thù, nhưng giờ ngươi đang làm cái gì? Nói cho ta biết đã từng thấy cha ta ở Hồ Điệp Cốc, lấy lòng ta, nhượng bộ ta, là muốn cho ta hiểu ngươi cảm thấy áy náy, ngươi không muốn báo thù nữa sao? Vô dụng, vô dụng, tất cả những gì ngươi gây ra cho ta, ta sẽ nhớ cả đời...... Ta sẽ không tha thứ ngươi! Thu hồi vờ vịt của ngươi đi! Ta không tin!"
Tay trên vai càng lúc càng siết chặt, móng tay đều cắm vào thịt. Mạc Tử Ngôn rũ mắt, khẽ nói: "Ta chưa từng nghĩ như vậy. Ta không phải muốn ngươi tha thứ ta, chỉ muốn bồi thường cho ngươi......"
"Ha ha, ngươi bồi thường ta như thế nào? Những thứ ta mất đi ngươi có thể trả lại cho ta sao?" Hốc mắt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng, nàng cắn răng nói: "Ngươi có thể trả lại cho ta một thân thể trong sạch sao? Ngươi có thể trả lại nương cho ta sao? Ngươi có thể trả lại một gia đình đầy đủ cho ta sao?"
Mạc Tử Ngôn bị ánh mắt đầy lệ của nàng làm đau đớn tâm can. Ngực như bị một đống đá đè ép từng trận đau nhức.
"Ta...... không thể trả nương cho ngươi, cũng không thể trả cho ngươi một gia đình đầy đủ."
Mạc Tử Ngôn đứng dậy, cởi vạt áo, trước ánh mắt mông lung đẫm lệ của Mộ Dung Tuyết cởi y phục trên người từng thứ một, chất đống dưới chân. Thẳng đến mỗi một phiến da thịt đều thản lộ trước mặt nàng.
"Nhưng là cái thân này, nếu ngươi muốn, ta liền cho ngươi. Là ta làm bẩn ngươi, ngươi...... có thể trả thù ta."
Mộ Dung Tuyết lau mắt, ánh mắt chứa tia âm ngoan. Nàng tiến lên dùng sức đẩy ngã Mạc Tử Ngôn lên giường.
"Là ngươi tự nói, cũng đừng hối hận!"
Ngươi đối với ta như vậy, cớ gì ta lại không thể làm như vậy với ngươi?
Lúc này Mộ Dung Tuyết giống