Liễu Xanh sơn trang.
Đèn lồng đỏ thẫm treo cao còn chưa hạ xuống. Ánh nến bên trong xuyên qua mặt giấy sáng rọi trên mặt đất hình chữ hỉ mờ nhạt.
Trong sơn trang, mọi người đỡ Mộ Dung Vũ bị chuốc khá say một đường đi đến phòng tân nương tử. Tiếng cười nói vang dội khắp một trong trong đêm, truyền ra thật xa.
"Tân lang muốn động phòng hoa chúc rồi!"
Chỉ là muốn động phòng hoa chúc trong đêm nay, hình như không chỉ có một đôi này.
Tiếng nói vui cười cùng tiếng bước chân hỗn loạn dần xa, từ trên cửa sổ có thể thấy bóng dáng mơ hồ của họ.
Trong phòng tối om, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một đôi mắt có chút sợ hãi cùng khẩn trương bất an lắng nghe động tĩnh ngoài cửa sổ.
Người bên trên bất mãn vì nàng phân tâm, lực đạo trên tay không khách khí mà tăng thêm một chút, kích thích người nọ nhịn không được than nhẹ ra tiếng, rồi vội vàng bịt miệng lại.
"Ưm...."
Một tiếng than này mang theo kiều mị, làm cho Mộ Dung Tuyết tự nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ không thôi. Người bên ngoài phòng la hét ôn ào muốn nháo động phòng, mình lại cùng người này trốn ở đây. Bên trong bồn tắm đầy hơi nước, chỉ cách có một cánh cửa, làm chuyện tu nhân đến vậy.
Sợ bỗng có người xông tới, nhưng nàng đối với sự động chạm của Mạc Tử Ngôn lại không hề có sức chống cự, đành phải vừa ẩn nhẫn vừa thừa nhận động tác của Mạc Tử Ngôn.
Rõ ràng là đêm đông rét lạnh lại nóng đến nỗi ra một thân mồ hôi, ngay cả da thịt đều bịt kín một tầng phấn hồng đáng yêu.
Mộ Dung Tuyết e lệ vươn tay ở trong nước đụng đến kẻ đang không ngừng thiêu đốt thân người mình.
"Tử Ngôn, đừng, sẽ bị người ta nghe thấy...."
Trên mặt nước mờ ảo bỗng nhô lên một thứ. Khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo hơi nóng ngoi lên, mái tóc đen dài bị nước làm ướt xõa ra trông bóng mượt như dải gấm mềm mại, dưới ánh trăng phán chiếu chút ánh sáng kỳ dị.
"Nghe được thì cứ nghe, có sao chứ. Bọn họ động phòng hoa chúc được, lại không cho chúng ta màn ấm đêm xuân sao?"
Mặt Mạc Tử Ngôn ướt sũng lượn qua, dùng đôi môi cũng ướt nhẹp hôn lên chóp mũi cùng cánh môi của Mộ Dung Tuyết, bàn tay men theo dòng nước tới gần nàng.
Mộ Dung Tuyết đã không còn là tiểu nữ tử mặt mũi non nớt ngây ngô của hai năm trước nữa. Trên người nàng bắt đầu tản ra một loại hơi thở mềm mại quyến rũ, làm cho Mạc Tử Ngôn say mê, sờ như thế nào cũng thấy không đủ.
"Ây...... Đừng........"
Lửa trong thân thể ngày càng bị Mạc Tử Ngôn chọc cho lớn, tiếng than nhẹ từ trong cổ họng phát ra như là đang cảm thấy thẹn mà nghẹn lại. Mộ Dung Tuyết cắn môi muốn cố gắng lấy lại một chút lý trí. Nhưng hành động này chẳng có chút tác dụng, ngược lại là làm cho thân thể càng trở nên mẫn cảm. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng mình cùng Mạc Tử Ngôn đang dán sát nhau trong nước, không khỏi lại run run một trận.
"Sao hôm nay lại thẹn đến thế hử?" Mạc Tử Ngôn khẽ cắn cằm nàng, đè chặt tay trái đang đặt trên lưng nàng, làm nàng dựa vào mình gần hơn. "Là vì đổi chỗ nên không quen sao?"
Mộ Dung Tuyết dần hít thở nặng nề hơn, bên trong căn phòng tối đen, thị giác bị cản trở nên thính giác sẽ càng mẫn cảm. Cho nên tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng hơn.
"Tử Ngôn, nước lạnh rồi......." Mộ Dung Tuyết nói sang chuyện khác ý đồ ngăn chặn cuộc tiến công ngày càng dày đặc kia. "Chúng ta, chúng ta đi ra ngoài đi....... Nha....."
Mạc Tử Ngôn giảo hoạt nheo mắt lại. "Ồ, Tiểu Tuyết không thích ở trong nước, là muốn lên trên giường sao?"
Mặt Mộ Dung Tuyết đỏ lợi hại hơn, tự trách mình vô ý để mắc bẫy của Mạc Tử Ngôn.
"Không, không phải như vậy......."
"Không phải như vậy thì thế nào?" Mạc Tử Ngôn cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng, bàn tay quấy phá càng thêm làm càn
"Đừng, Mạc Tử Ngôn, ngươi sắc quá!" Mộ Dung Tuyết ôm chặt nàng, như là níu lấy cây cỏ cứu mạng duy nhất, gắt gao nhắm mắt lại, hô hấp hỗn loạn lên án: "Ngươi, ngươi chính là, thích trêu chọc... ta, a... đừng......."
"Ha ha ha, cũng không nên trách ta. Ai bảo Tiểu Tuyết thường ngày cứ chọc người trìu mến đến vậy chứ. Ta là yêu thích không buông tay được."
Mạc Tử Ngôn vừa vội vàng 'quan tâm' cảm thụ của nàng, vừa xấu xa tinh tế hôn vành tai của nàng. Trên làn da mềm mịn của nàng lưu lại ấn ký cho riêng mình.
"Hôm nay cha đã giao phó, muốn ta phải chăm sóc ngươi thật tốt. Nương tử, cho nên ta phải xem trọng ngươi, miễn cho ngươi lại làm ra chuyện ngu ngốc như hai năm trước."
Ngu ngốc này, rõ ràng không hiểu hết tâm tư người khác, lại dám gạt mình cùng hợp tác với Lâm Vệ, ngốc nghếch nghĩ cứ như vậy là có thể giết chết Công Tôn Sở. Ai ngờ sau khi chuyện thành rồi Lâm Vệ lại muốn giết người diệt khẩu, một mồi lửa thiêu sạch phủ Vương gia. Nếu không phải nàng mang theo Mộ Dung Tuyết chạy kịp, lúc này sợ là các nàng đã đến Diêm La điện bồi Công Tôn Sở luôn rồi.
Mộ Dung Tuyết đến bây giờ mới hiểu ra, Mạc Tử Ngôn là vì chuyện đó mà canh cánh trong lòng, mới nhân cơ hội "báo thù". Nàng nắm chặt tay tựa lên vai Mạc Tử Ngôn, căm giận bất bình nói:
"Mạc Tử Ngôn, ngươi, ngươi là quỷ hẹp hòi!"
Mạc Tử Ngôn cười ha hả, toàn bộ thân thể đều đè lên người nàng.
"Tiểu Tuyết, dáng vẻ động tình của ngươi thật sự là đáng yêu."
Người trong bồn gỗ chợt đứng dậy, nước bên trong nhất thời vỗ ào ạt, đổ tràn ra đầy sàn. Mộ Dung Tuyết đứt quãng thở dốc bị môi của Mạc Tử Ngôn dán lên, nàng mới không thèm để người khác nghe được thanh âm êm tai của nàng ấy.
Mãi đến khi nước trong bồn lạnh hẳn đi, Mạc Tử Ngôn mới cảm thấy mỹ mãn đứng lên. Hai tay vòng qua người Mộ Dung Tuyết, ôm cái người đang mềm nhũn kia đi ra, dùng y phục sạch sẽ phủ lên người nàng rồi đi đến bên giường, giúp nàng chà lau mái tóc ướt nhẹp.
'Hắt xì!'
Mộ Dung Tuyết bị không khí lạnh thổi một cái mà hắt xì, ai oán nhìn về phía Mạc Tử Ngôn. Mạc Tử Ngôn lập tức kéo chăn qua phủ lên người cả hai, lại mở vòng tay ôm Mộ Dung Tuyết vào trong lòng.
"Như vậy đã ấm chưa?"
"Ừ." Mộ Dung Tuyết ở trong lòng nàng tìm tư thế thoải mái mà nằm, rồi chêm thêm một câu kiểu được một tấc lại muốn một thước. "Ngày mai nếu ta bị cảm lạnh, ngươi chăm sóc ta."
"Được, chăm sóc thì chăm sóc thôi. Dù sao cũng đã chăm sóc lâu như vậy, thêm mấy ngày cũng chẳng gọi là nhiều. Muốn ta chăm ngươi cả đời ta cũng không để ý."
"Ta mới không cần ngươi chăm ta cả đời." Mộ Dung Tuyết khẩu thị tâm phi, vén mấy sợi tóc rũ trước ngực của nàng lên vân vê. "Cũng không phải chỉ có một mình ngươi muốn, cha, ca ca, thúc thúc của ta cùng nương đều muốn chăm ta."
Người này, thật đúng là quá tự tin luôn.
"Vậy ngươi không muốn?" Mạc Tử Ngôn nắm thắt lưng nàng đè lên giường, chóp mũi hai người kề sát nhau, cười hì hì hỏi nàng.
Hương khí trên người Mạc Tử Ngôn len vào mũi, làm Mộ Dung Tuyết thỏa mãn, nhịn không được vươn tay vuốt ve gương mặt nàng.
"Tử Ngôn, sao ngươi lại có thể đẹp như vậy?"
"Đây là đang khích lệ ta sao?" Mạc Tử Ngôn mím môi cười khẽ. "Ngươi không muốn ta chăm sóc ngươi cả đời, vậy thì chúng ta đổi lại, ngươi chăm sóc ta cả đời."
"Được!" Mộ Dung Tuyết lập tức trả lời, tiểu tâm tình đang nhảy nhót kia ở trước mặt Mạc Tử Ngôn liền rút sạch. Nàng lật Mạc Tử Ngôn xuống bên dưới, lại nghiêng mình đè lên trên. "Ngươi thật sự nguyện ý để ta chăm sóc cả đời?"
Ánh mắt Mạc Tử Ngôn lóe sáng, chính là cười không trả lời, chiếc cằm tình xảo cùng môi của Mộ Dung Tuyết kề sát nhau. Mộ Dung Tuyết cúi đầu cắn cằm của nàng, miệng còn hừ hừ: "Ngươi nói đi, nói mau nói mau."
"Không phải ngươi đã biết rồi sao?" Mạc Tử Ngôn bị nàng chọc ngứa, nhịn không được nghiêng mặt đi trốn. Mộ Dung Tuyết không chịu, vươn tay đè lại mặt của nàng.
"Ta không biết, cái đó không tính, ta muốn chính miệng ngươi nói cho ta biết."
Mạc Tử Ngôn vươn tay nhéo hai má nàng, kéo thành một biểu tình thực khoa trương, sau đó nhìn khuôn mặt chọc cười đó nói.
"Ta Mạc Tử Ngôn đáp ứng Mộ Dung Tuyết, muốn nàng chăm sóc ta cả đời. Sau này nàng đi nơi nào, ta sẽ đi theo