Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Tiên hoàng băng hà, tân hoàng lên ngôi, giang hồ thay đổi, một vài môn phái biến mất, lại có một vài môn phái quật khởi, thành danh cũng chỉ trong một đêm. Trong đó có cả phủ Vương gia bị thiêu thành tro tàn, chỉ còn lại phế tích mơ hồ. Sau này, thỉnh thoảng trong những buổi trà dư tửu hậu mới được nhắc tới, sơ lược kể lại một lần.
Trở lại một năm trước đây.
Mặc kệ thế giới bên ngoài huyên náo cỡ nào, sáng sớm ở Thúy Vũ Sơn vẫn rất yên tĩnh.
Cuộc sống ổn định mỗi ngày đón ánh nắng vàng óng ánh lên núi rồi tiễn ánh chiều tà mờ nhạt xuống núi. Chuyện cũ lắng đọng trong lòng sớm trở thành hồi ức. Tại đây không có quyền thế phân tranh, cũng không có đao quang kiếm ảnh, thân phận mỗi người đều giống nhau, ngang hàng mà bình phàm.
Sở Nguyệt Đồng hưởng thụ sự bình phàm như vậy. Cho dù nàng không còn là người hoàng tộc cao cao tại thượng, cũng không còn là vị môn chủ được người người ngưỡng mộ, nàng cũng không phải chỉ còn hai bàn tay trắng. Sau khi tháo xuống trách nhiệm, người trước mắt đây chính là tất cả nàng muốn quý trọng.
Thân mình Tiếu Lăng Nhi vùi trên xích đu, hơi hơi nheo mắt nhìn vầng sáng thái dương phiếm sắc hoàng kim. Ánh mặt trời tỏa ra chiếu lên thân thể nàng, làm khắp nơi phảng phất hơi thở ấm áp.
"Lăng Nhi, mệt mỏi không?" Sở Nguyệt Đồng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, sủng nịch cười cầm tay Tiếu Lăng Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nàng. "Hôm nay thời tiết không tệ, chúng ta ở ngoài này nhiều thêm chút nữa được không?"
Người trên xích đu không nói lời nào, cũng không nhúc nhích, hoàn hoàn toàn toàn coi Sở Nguyệt Đồng là không khí.
Sở Nguyệt Đồng đã sớm thành thói quen, cũng không truy hỏi nữa, xoa tay trái của nàng xong lại qua xoa tay phải.
"Mấy ngày nữa tử dạ hương (*) trên núi sẽ nở hoa, ta dẫn ngươi đi xem được không? Cứ ở trong này mãi cũng không thú vị. Ta biết chỗ này khác xa với dưới núi, ta cũng biết, trong lòng ngươi khó chịu. Lăng Nhi, thật xin lỗi, là ta tự tiện chủ trương muốn Giản tiên sinh dùng độc cứu ngươi. Ta... ta là rất sợ phải mất ngươi....... Ngươi có thể oán ta, nhưng đừng làm mình khó chịu được không. Thân thể cần phải điều dưỡng nhiều, nói không chừng ngày nào đó nó sẽ khỏe lên."
(*): chắc là hoa dạ lan hương tím. Ảnh mình họa:
"Là ngươi cảm thấy nhàm chán đi." Tiếu Lăng Nhi sâu kín nói, tự giễu cười. "Ở cùng với một phế nhân như ta chỉ có thể là liên lụy mà thôi, ngươi cần gì phải vì ta mà vứt bỏ tất cả chứ? Ta không cần ngươi thương hại ta, cũng không cần lòng áy náy của ngươi. Ngươi hãy đi đi, đừng để ý tới ta nữa. Ta cũng không muốn ngươi để ý."
"Ngươi chính là tất cả của ta, ngươi bảo ta đi, ta có thể đi đâu đây? Khi đó không phải là ngươi muốn ta cho ngươi một đáp án sao? Lăng Nhi, ta đã sớm muốn nói cho ngươi, ta lựa chọn ngươi. Nhưng mà ngươi, ngươi còn không chịu tin tưởng nguyên nhân ta ở lại là bởi vì yêu ngươi sao? Dù sao ta cũng không đi, ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Ngươi không hối hận?"
"Bỏ lại ngươi ta mới hối hận."
Tiếu Lăng Nhi phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong mũi, lạnh lùng xoay mặt qua chỗ khác.
Sở Nguyệt Đồng biết nàng còn đang giận mình. Nếu không phải bị mình làm hại, giờ đây sao nàng lại bị nằm trên xe lăn không thể cử động? Cả đời này của mình đều nợ nàng. Cho nên Sở Nguyệt Đồng đối với nàng trăm ngàn nghe theo, tìm mọi cách che chở, dốc lòng chiếu cố. So sánh với sự đau khổ của nàng ấy, tất cả những điều này căn bản không tính cái gì.
Lâu dần, tình cảm đối với nàng ấy càng ngày càng sâu. Tiếu Lăng Nhi điềm đạm vô lực như vậy, làm Sở Nguyệt Đồng càng thêm thương tiếc, muốn ngừng mà không được. Mỗi khi ôm thân thể mềm mại như không xương của nàng liền nhịn không được muốn hôn môi.
"Lăng Nhi, ngươi đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?"
"Ta muốn ăn hoành thánh ở thành Đông." Tiếu Lăng Nhi nhẹ giọng nói, ánh mắt trong suốt mang theo chút ý chờ mong, khóe miệng hơi hơi chúm lại. "Ngươi đi mua được không?"
Sở Nguyệt Đồng kinh hỉ đến ánh mắt cong cong. Tiếu Lăng Nhi đã nở nụ cười với mình. Từ khi nàng tỉnh lại tới giờ, rất ít nở nụ cười, đây có phải đại biểu rằng nàng hết giận rồi không?
Kích động rất nhiều, nàng liên tục gật đầu, ngữ khí càng thêm ôn nhu: "Được, ta đi mua. Ngươi ở chỗ này chờ ta, được không? Ta gọi Giản tiên sinh lại đây ở với ngươi một lát."
"Ừ, được." Tiếu Lăng Nhi trở nên dịu ngoan lạ kỳ, thậm chí lúc Sở Nguyệt Đồng tâm hoa nộ phóng (cực kỳ vui mừng, sung sướng) rời đi còn dùng ánh mắt chăm chú dán lên thân ảnh của nàng đến khi nó mất hút.
Chờ bóng lưng quen thuộc kia hoàn toàn biến mất trong rừng, nụ cười trên mặt nàng cũng biến mất theo. Cố gắng nâng tay xoa bóp vòng eo sắp tê cứng, hít một hơi thật sâu hương khí trong rừng.
Cuối cùng cũng có thời gian thả lỏng.
"Đuổi người ta xuống núi rồi, ngươi lại tự tại nằm ở chỗ này." Sau lưng vang lên giọng nói trầm ổn, bên trong còn lẫn thêm chút ý tứ trêu chọc. "Ngươi nói nếu nàng biết được, sẽ nghĩ như thế nào? Có thể tức giận đến chết khiếp không?"
"Vậy vị tòng phạm là tiên sinh đây sẽ tiết lộ sao?" Tiếu Lăng Nhi nhàn nhã duỗi thẳng hai chân. "Lúc trước là ngươi nói với nàng, cả đời ta đều không xuống giường được. Nếu nàng nhìn thấy ta đứng ở chỗ này ngon lành, người đầu tiên gặp nạn chính là tiên sinh đấy. Hai người các ngươi đánh một trận cũng tốt, vừa lúc ta có thể nhìn xem võ công ai cao hơn."
"Thật sự là oan uổng, ta là đang giúp ngươi đó. Lúc ấy chẳng phải là nể chúng ta có chút giao tình, giúp ngươi khảo nghiệm nàng à?"
Ánh mắt Tiếu Lăng Nhi híp lại, hừ lạnh một tiếng cười nói: "Ta đây thật đúng là phải đa tạ tiên sinh. Thật sự là làm cho Lăng Nhi 'Được lợi không nhỏ' đấy. Nghỉ ngơi tới tận ba tháng." Khi nói tới những chữ cuối cùng, Tiếu Lăng Nhi đã là nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ một câu của nàng đã làm cho Sở Nguyệt Đồng tin là thật, lại khiến mình chịu bao nhiêu tội!
Ngày ấy quả thật nàng trúng độc sâu, Giản Khuynh Mặc cũng quả thật chỉ có thể dùng độc dược mới cứu mình được. Chẳng qua sau khi giải 'hủ tâm tán' thì chỉ là công lực tổn thất hơn phân nửa mà thôi, nhưng Giản Khuynh Mặc vì thử Sở Nguyệt Đồng đối với Tiếu Lăng Nhi rốt cuộc có bao nhiêu thiệt tình, mới cố ý nói thành sự thực tàn khốc.
Vì diễn giả làm thực, Giản Khuynh Mặc hạ dược với nàng, làm nàng chân chính trở thành người bị liệt ở trên giường nằm tới ba tháng.
Trong ba tháng này, Sở Nguyệt Đồng lúc nào cũng canh giữ ở bên người, bưng trà đổ nước, lau người đút ăn rất chu đáo, là không muốn để Tiếu Lăng Nhi cảm thấy chút khó chịu nào.
Nhưng mỗi lần Sở Nguyệt Đồng nhìn thấy thân thể nàng sẽ có chút kìm lòng không đậu, lúc thật sự nhịn không được sẽ động tay động chân.
Tiếu Lăng Nhi không thể nhúc nhích, chỉ có thể chịu đựng sự khinh bạc của nàng. Kết quả là bị ăn sạch sẽ, bị ép buộc đến kiệt sức, xương sống thắt lưng bắp đùi đau không nói nổi.
Tên hỗn đản Sở Nguyệt Đồng đó còn gán danh mỹ miều là vì cần cho nhu cầu sinh lý của nàng. Đây là đạo lý gì? Người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của rõ ràng chính là nàng!
Càng làm cho Tiếu Lăng Nhi buồn bực là, những hành vi này của Sở Nguyệt Đồng không ít là do nhận được chỉ điểm từ Giản Khuynh Mặc. Có một lần, còn để mình nghe thấy, nói cái gì mà đối với thân thể mình mới có lợi linh tinh, cần hoạt động nhiều linh tinh. Cho dù là vậy cũng không phải là kiểu 'hoạt động' này, nàng ta chính là nói bậy!
"Không cần nói lời cảm tạ đâu, đây cũng là việc ta nên làm." Giản Khuynh Mặc nhún nhún vai, hoàn toàn ngó lơ cơn giận của Tiếu Lăng Nhi. "Như thế nào, đến bây giờ còn giận nàng? Đều đã lâu như vậy, còn không chịu tha thứ nàng? Lúc ấy làm ngươi bị thương, thật là nàng vô tình. Thế nhưng mà, ngươi cũng thật sự là lợi hại, có thể nằm trên giường nhằm cả một năm. Bình sinh ta lần đầu nhìn thấy người có định lực thâm hậu như thế."
Tiếu Lăng Nhi cười đến quyến rũ. "Còn không phải nhờ có Giản tiên sinh chỉ đường dẫn lối sao?"
"Vậy Tiếu cô nương ngươi xem như trò giỏi hơn thầy."
Hai người ngươi một câu ta một câu không ai nhượng bộ ai, từng câu từng lời đầy ẩn ý. Bởi vì thực lực tương đương, tự nhiên đều không chiếm được tiện nghi gì. Chỉ khổ một mình Sở Nguyệt Đồng, ngày qua ngày đều vì chuộc lỗi lầm mà thực hiện hứa hẹn, còn phải nhận tra tấn từ thân thể đến tâm hồn. Tiếu Lăng Nhi bảo nàng đi hướng đông, nàng tuyệt không dám đi về phía