Đã bảy ngày, cả ngày cả đêm, một nữ tử bị quấn cả người giống như xác ướp lẳng lặng nằm trên giường gỗ không tỉnh lại, thật giống như một viên dạ minh châu, bóng loáng sáng ngời, lẳng lặng nằm đó, không chịu bất kỳ quấy nhiễu nào, vẫn ở trong tiểu viện Ly Nguyệt hiên như cũ.
“Vương gia, nghỉ ngơi một chút đi, người đã bảy ngày không chợp mắt, nếu cứ tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu nổi, Ôn thái y đã nói Phượng tiểu thư nhất thời chưa thể tỉnh lại, có lão nô ở chỗ này coi chừng!” Lý Thành Đức không khỏi đau lòng vì Vương gia nhà mình, trừ lúc lâm triều, Vương gia bỏ xuống tất cả những chuyện khác, mỗi ngày lâm triều xong Vương gia đều ngồi canh giữ bên giường Phượng Vô Song.
Ngọc thụ lầm phong, dung mạo có một không hai trong tứ đại công tử Định Bắc vương Hiên Viên Triệt đã xuất hiện một bộ râu, dáng vẻ mệt mỏi, tinh thần sa sút.
Đến nỗi, hôm nay lâm triều, Hoàng thượng còn lầm tưởng có phải bệnh nặng hay không, trong triều cũng xôn xao, dù sao Vương gia ngang hàng với Thái tử ngã bệnh, không phải là chuyện đơn giản. Các đại thần bên phía Thái tử dĩ nhiên cũng thích nghe ngóng tin tức này, chẳng qua là, Hiên Viên Triệt chỉ dùng một câu nói liền đuổi mọi người.
“Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, nhi thần không bị bênh, chỉ là đêm qua luyện công đến muộn mà thôi!”
Một câu nói tùy tiện như vậy, thật ra giấu giếm rất nhiều huyền cơ, thứ nhất che giấu nguyên nhân mình một đêm không ngủ, từ đó giấu luôn chuyện Phượng Vô Song ở trong phủ hắn, chuyện ngày đó, Ưng kỵ quân đã lệnh những người biết đều phải kín miệng, dù sao cũng không có người nào dám khiêu chiến uy quyền của Định Bắc vương, vì vậy chuyện của Phượng Vô Song chưa truyền tới trong cung, Hiên Viên Triệt chỉ mới nói cho Phượng Liệt biết. Kể từ sau chuyện Quân Lâm Ngọc náo loạn trong cung lần trước, hôn ước của Hiên Viên Triệt và Phượng Vô Song đã sớm bị hủy bỏ, nếu như khiến những người có tâm biết Phượng Vô Song ở trong phủ hắn bảy ngày bảy đêm, sợ là sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người.
Thứ hai, có thể lấy được lòng của Hoàng thượng và các vị đại thần, so với Thái tử cả ngày ngạo mạn vui đùa, Định Bắc vương chăm chỉ như thế, dĩ nhiên là được khen ngợi rất nhiều. Không thể không nói quả nhiên tâm cơ của Định Bắc vương rất sâu, tùy tùy tiện tiện giải thích một câu, liền bỏ đi nghi ngờ của mọi người.
“Không cần, ngươi đi bưng nước lá dâu đến đây!” Hiên Viên Triệt lạnh lùng nói.
“Dạ!” Lý Thành Đứa thi lễ rồi lui ra ngoài, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, Vương gia lại chẳng bận tâm thân thể của mình, từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh cố lão Vương gia, vì vậy mới cảm thấy đau lòng như vậy.
Bảy ngày liên tiếp, Phượng Vô Song vẫn hôn mê như cũ, Hiên Viên Triệt kiên nhẫn dùng nước lá dâu lau mặt và tay cho Phượng Vô Song, về phần thân thể, đã bị băng kín không có cách nào lau được, hơn nữa Hiên Viên Triệt cảm thấy, nếu Phượng Vô Song biết hắn đụng vào thân thể nàng, nhất định sẽ càng ghét hắn hơn, vì vậy, hắn chỉ cẩn thận lau mặt và tay của nàng.
Lý Thành Đức đứng ở bên cạnh, nhìn Vương gia lặp lại động tác của mấy ngày hôm nay, hắn nhịn không được thở dài trong lòng, một người có thân phận tôn quý như Vương gia, từ khi nào lại đối đãi với một người như thế? Nhớ tới ngày đầu tiên Vương gia lau người cho Phượng tiểu thư, Lý Đức Thành sợ đến mức phát run, hắn nói ra một câu để cho tên nô tài như hắn đến hầu hạ Phượng tiểu thư, liền bị ánh mắt tàn nhẫn của Vương gia đánh trở về. Ly Nguyệt hiên này vốn dĩ không có nô tỳ hầu hạ, vì vậy, Hiên Viên Triệt đành phải tự mình ra tay, đây là suy nghĩ của Lý Đức Thành.
Nhưng ý
nghĩa thật sự chính là, Hiên Viên Triệt không thích người khác nhìn thấy Phượng Vô Song, mặc dù tương lai nàng không thuộc về hắn, nhưng cũng không ngăn cản được sự quan tâm của hắn đối với nàng, đây là một chút tâm tư trong lòng Hiên Viên Triệt.
Ôn thái y nói, lục phủ ngũ tạng trên người nàng đều bị thương, sợ rằng phải mất một thời gian mới có thể khôi phục, trước mắt mạch tượng đã vững vàng, rất nhanh sẽ tỉnh lại. Hiên Viên Triệt còn cẩn thận hơn, hắn nói Ôn thái y tìm một chút dược liệu có thể xóa đi vết sẹo, Ôn thái y liền nói dùng lá dâu thượng phẩm ngâm lấy nước rửa là có thể xóa đi vết sẹo.
Đồng thời, Ôn Thái y cũng đặc biệt sợ hãi nói: “Vương gia, y thuật của vi thần không tinh, chỉ có thể xóa đi vết sẹo mới trên người Phượng tiểu thư, nhưng… vết sẹo cũ trên mặt Phượng tiểu thư, vi thần không thể làm gì được!”
Sẹo cũ, không chút nghi ngờ, là chỉ vết sẹo lớn chiếm cả khuôn mặt bên má trái của Phượng Vô Song. Ôn thái y chỉ sợ Hiên Viên Triệt không vui sẽ lấy đầu của hắn, hắn lo lắng nói xong, vậy mà Hiên Viên Triệt không hề giận lây sang hắn. Hiên Viên Triệt không phải là người lỗ mãng, dĩ nhiên hắn biết vết sẹo trên mặt Phượng Vô Song có từ lúc nhỏ, nếu có thể nhanh chóng chữa khỏi, như vậy nhiều năm qua Phượng Liệt không thể nào không tìm đại phu chữa trị cho Phượng Vô Song.
Chẳng qua là, tâm tư của Hiên Viên Triệt sâu kín, làm cho người ta không biết hắn đang nghĩ gì.
Hiên Viên Triệt xử lý công sự ở phòng nhỏ bên cạnh, Lý Thành Đức báo lại: “Vương gia, Bát hoàng tử và Thập nhất hoàng tử cầu kiến!”
“Cho bọn họ vào đi!” Mặt Hiên Viên Triệt không đổi sắc, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ chuyện này có kết quả rồi sao?
“Tứ ca!”
“Gặp qua Tứ ca!”
Ba huynh đệ bọn họ, xưa nay có quan hệ tốt nhất trong số các hoàng tử, trong ngày thường, nếu không có người ngoài, đều không cần tôn xưng Vương gia, mà chỉ gọi thân mật là Tứ ca, Hiên Viên Triệt cũng khó có được hai hoàng đệ đơn thuần thông minh.
“Chuyện tra được đến đâu rồi?” Hiên Viên Triệt lạnh nhạt hỏi.
“Bát ca, huynh nói đi!”
“Biến, gọi Bát ca nữa, ta sẽ ném đệ ra ngoài!”
“Không gọi huynh Bát ca thì gọi là gì? Chẳng lẽ gọi Bát đệ?” Thập nhất hoàng tử Hiên Viên Lăng, từ trước đến giờ đều là người cởi mở thích đùa giỡn, hắn làm không biết mệt, ai bảo đây là nhược điểm của Bát hoàng tử Hiên Viên Dạ.
“Đừng đùa nữa, nói chính sự!” Bát hoàng tử Hiên Viên Dạ đưa mắt nhìn tứ ca Hiên Viên Triệt rồi chớp mắt vài cái với Thập nhất hoàng tử Hiên Viên Lăng.
Lúc này Thập nhất hoàng tử mới thu vẻ đùa giỡn lại, dù sao ánh mắt của tứ ca cũng thật sự rất dọa người.
“Tứ ca, đại khái là đã điều tra rõ ràng, nơi này có viết, mời Tứ ca xem!” Hiên Viên Lăng đưa một phong mật thư cho Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt mở phong thư ra, cẩn thận đọc, chợt, hắn ngẩng đầu lên, Bát Hoàng tử và Thập nhất hoàng tử đều nhìn thấy trong mắt Hiên Viên Triệt đột nhiên xuất hiện tức giận và hận ý!