Hiên Viên Triệt ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới người sau lưng kia lại là ---! Có lẽ hắn quá mức nhân từ, mới khiến cho người nọ dám ra tay với người hắn để ý như vậy.
Nhưng, mặc dù người nọ có địa vị cao, Hiên Viên Triệt hắn cũng sẽ không bỏ qua, Hiên Viên Triệt hắn không phải người ngồi không!
“Tứ ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Bát hoàng tử Hiên Viên Dạ bình tĩnh hỏi.
“Trước bất động, đừng đánh rắn động cỏ, bổn vương có tính toán khác!” Hiên Viên Triệt híp mắt lại, làm cho người ta khó có thể cảm nhận được tức giận trong mắt hắn.
“Được, chúng ta nghe lời Tứ ca, nhưng, Tứ ca, nhất định phải báo thù cho Vô Song muội muội!” Bát hoàng tử và Thập nhất hoàng tử nắm chặt hai tay thành quyền, lòng đầy căm phẫn nói.
Chợt, bọn họ nghe được một giọng nói yếu ớt khàn khàn: “Nước… nước!”
Bọn họ nhìn nhau một chút, trong mắt đều là tâm tình kích động và phức tạp, ngay sau đó bọn họ nhanh chóng chạy về phía giường Phượng Vô Song, bọn họ cẩn thận tiến lại gần phía trước, từ từ nhìn. Quả nhiên, người trên giường đang mở to đôi mắt trong suốt nhìn bọn họ.
“Vô Song muội muội… Muội muội… Có thể thấy ta không? Có thể nghe được ta nói không?” Bát hoàng tử Hiên Viên Dạ cẩn thận thử thăm dò, chỉ sợ chớp mắt một cái, Phượng Vô Song lại ngủ mất.
“Chẳng lẽ ngươi là quỷ sao, làm sao ta có thể không thấy ngươi được? Hay là ngươi nghi ngờ ánh mắt của ta không tốt?” Phượng Vô Song nhíu mày nói.
Bát hoàng tử không những không tức giận mà còn cười lên: “Vô Song muội muội, thật sự là ngươi, rốt cục ngươi cũng tỉnh lại rồi! Ngươi làm cho các ca ca chờ thật là khổ mà!” Hắn vui mừng mà ứa nước mắt, cũng là chân thật khiến người ta cảm động.
“Tiểu tử thúi, ngươi còn không mau tới đây cho ra, mau xin lỗi Vô Song muội muội đi!” Bát hoàng tử nắm cổ áo Thập nhất hoàng tử, kéo Thập nhất hoàng tử Hiên Viên Lăng nấp phía sau ra ngoài, quát.
“Vô Song… Muội muội, thật xin lỗi, đều do ca ca ta không tốt, nếu không phải ta vấp phải nhành cây, sẽ không hại muội bị thương như vậy!” Thập nhất hoàng tử nơm nớp lo sợ nói, cũng không phải là sợ, mà là trong lòng cực kỳ áy náy với Phượng Vô Song.
“Được rồi, Lăng ca ca ngươi không phải cố ý, đừng tự trách!” Trong lòng Phượng Vô Song cảm thấy ấm áp, đã rất lâu rồi không có ai thật lòng quan tâm nàng như vậy.
“Oa, Vô Song muội muội, ngươi vừa gọi ta là gì? Ta không nghe rõ, gọi lại lần nữa đi!” Hiên Viên Lăng đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó là mừng rỡ giống như đứa bé.
“Vô Song muội muội, thật không công bằng, ta cũng muốn nghe ngươi gọi ca ca!” Hiên Viên Dạ ở bên cạnh không vui, dù gì hắn cũng là hoàng huynh của Hiên Viên Lăng, Phượng Vô Song đã gọi đệ đệ mình là Lăng ca ca, tại sao
hắn lại có thể bị vứt bỏ chứ?
“Dạ ca ca, Lăng ca ca!” Phượng Vô Song cười ngọt ngào, nhã nhặn lịch sự lễ độ, chọc người yêu thương.
Hiên Viên Dạ và Hiên Viên Lăng mừng rõ, trong lòng vui vẻ, không liên quan đến địa vị, không liên quan đến quyền thế, không liên quan đến tiền bạc, chỉ có thật lòng đối đãi!
Ngược lại, Hiên Viên Triệt bưng nước đến đang muốn tiến vào, hắn đứng ở cửa, đột nhiên cảm thấy mình dung nhập vào mối quan hệ hòa thuận như vậy. Lúc nào thì, Phượng Vô Song và hắn cũng có thể đơn thuần mà bình thản ở chung một chỗ tán gẫu như vậy. Dĩ nhiên, hắn cũng không muốn giống như đệ đệ ngu ngốc kia, muốn bị Phượng Vô Song gọi là ca ca gì đó.
Hiên Viên Triệt không muốn làm huynh muội với Phượng Vô Song.
Dừng một chút, một chén sứ cổ đưa đến trước mặt Phượng Vô Song, kèm theo giọng nói cực kỳ khí phách của nam tử: “Uống nước!”
Phượng Vô Song ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, trong lòng có chút khiếp sợ, sao Hiên Viên Triệt lại biến thành dáng vẻ ma quỷ như vậy? Hốc mắt sâu hãm, khuôn mặt mệt mỏi, hoàn toàn không hợp với hình tượng công tử tiêu sái trước sau như một của hắn, đã xảy ra chuyện gì sao? Từ trước đến nay Phượng Vô Song không thích để ý đến chuyện người khác lắm, nhưng nàng vừa tỉnh lại liền thấy mình lần nữa nằm ở trong Ly Nguyệt hiên, trong lòng nàng không phải không có chút cảm động.
Nàng biết lần này được Hiên Viên Triệt cứu giúp, cảm kích trong lòng Phượng Vô Song không có lời nào có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt được. Có lẽ Hiên Viên Triệt đã từng tạo ra vết thương lớn trong lòng Phượng nhị tiểu thư, nhưng kể từ khi nàng tiến vào thân xác Phượng nhị tiểu thư, nàng thật sự chưa từng bị Hiên Viên Triệt tổn thương qua, mà ngược lại mỗi khi nàng gặp nguy hiểm hắn đều là người cứu nàng.
“Cảm ơn!”
Phượng Vô Song bày tỏ sự biết ơn từ trong đáy lòng với Hiên Viên Triệt, nàng xưa nay trong nóng ngoài lạnh, sẽ không dễ dàng quen thân với người khác, ngay cả lòng biết ơn cũng rất ít khi bày tỏ, nhưng, lần này, nàng thật sự bị Hiên Viên Triệt làm cho cảm động.
Nhưng, chỉ là cảm động mà thôi, vượt qua tình bạn, không liên quan đến tình yêu, Phượng Vô Song tin tưởng cảm giác đầu tiên của mình, Hiên Viên Triệt không mang đến cho nàng cảm giác động tâm.