Phương Trường làm thủ tục xuất viện xong xuôi, ra cổng lớn mua một giỏ hoa quả mang trở về viện.
Bởi lúc nộp viện phí, cậu mới phát hiện ra đây lại là cái bệnh viện nơi Tạ Phương nằm.
Hơn nữa, thời điểm Phương Trường cúp cuộc điện thoại với boss đại nhân thì vô tình đụng phải đồng hồ đeo tay, khiến nó mở phòng livestream.
Mặc dù cậu mở phòng nhưng không vào nên chỉ có thể kiểm tra vật phẩm khen thưởng cùng với đạn mạc chứ không thể trò chuyện.
Nhìn vật phẩm khen thưởng livestream, Phương Trường tức khắc nhớ đến Tạ Phương.
Bởi vậy, cậu lấy "Dược liệu chữa trị sơ cấp." cùng giỏ hoa quả, theo trí nhớ tìm số phòng bệnh mẹ Tạ Phương đã từng nói.
Cô bé bệnh nặng nên được bệnh viện hỗ trợ cho phòng riêng.
Thời điểm Phương Trường vào phòng thì không thấy mẹ Tạ Phương đâu, chỉ có mình cô bé mặc đồng phục bệnh nhân yên tĩnh ngước nhìn phía bầu trời.
"Khụ..." Phương Trường hắng giọng, nhấc theo giỏ hoa quả đi đến bên giường bệnh, đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế.
Nghe thấy tiếng động lạ, cô bé giật mình. Tạ Phương không ngờ rằng lại có người ngoài đến đây.
Hai ngày nay, ngoại trừ bác sĩ, y tá và mẹ ra thì chẳng còn ai đến phòng bệnh của Tạ Phương cả. Những phòng bệnh cùng hành lang luôn đông đúc người tới thăm, ngược lại phòng cô thì như trong suốt, có lẽ ngoại trừ mẹ ra thì chẳng còn ai quan tâm đến sự sống chết của cô bé nữa.
Ngay cả mấy vị phụ huynh có con tham gia vào sự kiện ấy cũng chưa từng xuất hiện lấy một lần. Hơn nữa, vì mẹ Tạ Phương đâm đơn kiện, trường học cũng không đoái hoài gì, chẳng thèm giả bộ tử tế nữa, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có.
Hai người thật sự là tứ cố vô thân.
Tạ Phương cảnh giác quay đầu, đôi mắt buồn bã nhìn thấy Phương Trường, ngay lập tức liền ánh lên những tia vui vẻ.
"Phương lão sư!" Từ lời mẹ kể, Tạ Phương mới biết được Phương Trường vô cùng bênh vực cùng giúp đỡ hai người nên đáy lòng càng thêm cảm tạ cùng kính trọng.
Bây giờ, thấy Phương Trường đến thăm, cô bé liền vô cùng cảm động.
"Ừm." Phương Trường cười cười, xoa xoa đầu cô bé.
Trải qua hung hiểm như vậy nhưng dáng vẻ của cô bé bây giờ lại không như Phương Trường tưởng tượng.
Tạ Phương không khóc không nháo, cũng không có dấu hiệu trầm cảm.
Tóc Tạ Phương mềm mại mượt mà, bị Phương Trường xoa đến rối cũng không rụng ra nửa sợi.
Tính cách cô bé cũng vậy, có thể hiền lành nhưng tuyệt không yếu đuối.
Con mắt bị thương vẫn phải che băng gạc, Phương Trường nhìn mà đau lòng: "Mắt con đỡ hơn chưa?".
"Đã không còn quá đau ạ." Tạ Phương nói "Có điều, mẹ con nói nếu muốn giải phẫu thì phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa."
Phương Trường mơ hồ đoán được nguyên nhân, có lẽ tiền mẹ Tạ Phương chưa chuẩn bị đủ nên chưa thể giải phẫu, quy định bệnh viện là cứng nhắc như vậy đấy.
Quy định này đặt ra để phòng những người đi cửa sau, nhưng với tình huống của Tạ Phương thì thật không công bằng.
Nếu chậm bao nhiêu ngày chưa giải phẫu thì hi vọng hồi phục liền bớt bấy nhiêu.
Nghĩ vậy, Phương Trường lấy "Dược liệu chữa trị sơ cấp." đưa cho Tạ Phương "Lão sư mới mua đồ uống, con nếm thử xem."
Tạ Phương lễ phép nhận lấy.
Chiếc bình có hai lớp, bên trong là thủy tinh, bọc ngoài là một lớp kim loại cho nên trông nó như một loại đồ uống cao cấp đắt tiền được bày bán ngoài thị trường vậy.
Tạ Phương "Con cảm ơn lão sư."
Phương Trường giúp cô bé mở, "Nếm thử xem mùi vị như thế nào?"
Tạ Phương có chút do dự, không lập tức uống ngay.
Phương Trường cũng biết giục một cô bé uống thứ nước không rõ lai lịch xác thực không quá thích hợp.
Thế nhưng Phương Trường không có nhiều thời gian, nhất định phải thừa dịp không có ai ở đây cho Tạ Phương uống.
Bằng không chẳng may Tạ Phương hiếu thuận, để dành cho mẹ thì bình thuốc này liền lãng phí.
Hơn nữa, nếu chiếc bình này mà lưu lại trong tay Tạ Phương thì sẽ trở thành vấn đề lớn, bởi một khi cô bé uống xong, tốc độ hồi phục sẽ vượt xa trình độ chữa trị của y học hiện tại.
Càng nhiều người chứng kiến sự tồn tại của nó, hắn càng khó giải thích.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm ân cần của Phương Trường, Tạ Phương không do dự nữa, từ từ uống.
Ban đầu chỉ nhấp một hớp nhỏ, nhưng thứ nước này vị ngọt khiến người ta yêu thích, bất tri bất giác, Tạ Phương đã uống cạn.
Kì lạ là ngay sau khi uống xong, đôi mắt bị thương của Tạ Phương có chút ngứa ngáy. Nhưng nó rất nhanh biến mất, thay vào đó là cảm giác đặc biệt thoải mái, vết thương như được xoa dịu vậy.
Phương Trường thừa dịp Tạ Phương đang thất thần, liền thu hồi cái bình lại.
Đúng lúc đó, bác sĩ cùng y tá tiến vào, họ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy bên trong có người thăm bệnh.
Đi theo sau là mẹ Tạ Phương, thấy Phương Trường liền vô cùng kinh hỉ "Phương lão sư, thầy làm sao đến?"
"Tôi tới thăm Tạ Phương một chút."
Bác sĩ thấy hai người quen nhau, không dò hỏi, trực tiếp nói với mẹ Tạ Phương "Ngày hôm nay tôi