Tạm biệt mẹ con Tạ Phương, Phương Trường đi thẳng đến công ty Thịnh Huy.
Cậu có vô cùng nhiều chuyện muốn lải nhải với tổng tài đại nhân.
Đi vào đại sản, ấn thang máy.
Ra khỏi thang máy, trước mắt vẫn là cảnh tượng đó.
Một tầng rộng chỉ có duy nhất em gái dáng dấp ngọt ngào ngồi ở bàn tiếp tân, các phòng làm việc còn lại đều không một bóng người.
Tất cả phòng làm việc đều là cửa kính, muốn biết có người bên trong hay không rất dễ dàng.
Phương Trường đi thẳng tới phòng làm việc của giám đốc, gõ cửa đi vào, thấy tổng tài đại nhân đã chỉn chu âu phục, khí thế bức người chờ sẵn.
"Ngồi."
Lệ Minh Viễn nhả đúng một chữ.
Phương Trường đặt mông ngồi xuống. Cậu chưa kịp mở miệng, Lệ tổng đã hỏi."Lần đầu livestream thấy thế nào?"
Phương Trường nghiêm túc đánh giá "Khen thưởng rất nhiều, nhưng nội dung nguy hiểm."
Lệ Minh Viễn nhíu mày "Ồ." Một tiếng không rõ cảm xúc "Vậy có cái gì muốn hỏi không?"
Phương Trường: "Tôi muốn hỏi rất nhiều, đoạn livestream ấy được phát ở .... các thế giới khoa học kỹ thuật trong tương lai?"
Trên đạn mạc xuất hiện nhiều nhất hai từ — vị diện, cổ đại.
Hơn nữa vật phẩm khen thưởng đều là những thiết bị khoa học kĩ thuật đến từ tương lai, cho nên Phương Trường mới suy đoán như vậy.
Lệ Minh Viễn lắc đầu "Không phải, quyền hạn hiện tại của cậu chỉ có thể khai thông một vi diện, nên liền cho cậu khai thông với thế giới khoa học kĩ thuật."
Một vị diện livestream...
Ha ha...
Phương Trường gật đầu. Thật sự cậu không biết nên nói 'Quả thế', hay 'Dĩ nhiên là như vậy'.
"Nhưng nếu các vị diện có thể liên hệ với nhau như vậy, nhưng ở thế giới hiên tại của chúng ta lại không thấy?"
Xưa nay Phương Trường chưa từng xem cái livestream nào mà có streamer bay tới bay lui, biểu diễn ngự kiếm phi tiên gì gì đó đâu.
"Những thế giới văn minh cao cấp mới có thể liên kết vị diện, ở đây hiện tại mới là văn minh trung cấp thôi."
Phương Trường " Không đúng, nếu hiện tại vị trí của chúng ta chỉ là văn minh sơ cấp, vậy Thịnh Huy là thế nào?"
Lệ Minh Viễn "Thịnh Huy như mắt xích nối các vị diện, không liên quan đến trật tự thế giới này. Cách phân chia nền văn minh ở một thế giới có phải cao cấp hay không không chỉ phụ thuộc vào những vật chất bên ngoài mà còn là thân thể tự luyện nữa. Ví dụ thế giới tu chân nhé, người sau khi phi thăng tự nhiên có thể xem những livestream này. Thật ra không nhất thiết chỉ thế giới tu chân, thế giới nào cũng tự tu tiên được thôi. Cái thế giới trong phòng livestream của cậu vừa rồi tuy không phải tu chân, nhưng ở đó phát minh ra rất nhiều thiết bị máy móc tối tân, nên được xếp vào loại văn minh cao cấp. Chờ thế giới chúng ta ở từ trung cấp thăng thành cao cấp, tự nhiên cũng sẽ xem được."
Phương Trường: "Vậy cho tôi thuận tiện hỏi ngài một chút là tu cái gì không? Tu tiên... Tôi đọc mấy cái tiểu thuyết tu tiên..."
Trên người Lệ Minh Viễn đột nhiên lộ ra một vầng hào quang vàng rực. Phương Trường ồ lên, hóa ra thời điểm phỏng vấn cậu không nhìn lầm, vầng hào quang có tồn tại.
"Công đức."
Phương Trường nhớ đến mình vừa chật vật thoát khỏi phòng livestream như thế nào, liên tưởng đến hai chữ "công đức" này, lập tức có linh cảm xấu.
Phương Trường "... Chẳng lẽ, phòng livestream có liên quan tới việc tu tiên?"
Lệ Minh Viễn " Đúng vậy, trải qua độ kiếp, thuận tiện kiếm tiền luôn."
Đại lão đúng là đại lão mà, tư duy của người bình thường không thể theo kịp.
Phương Trường nghĩ đến gì đó, liền lên tiếng hỏi: "Càng nhiều người xem tu luyện càng nhanh?"
Lệ Minh Viễn sự thật tàn khốc "Đúng vậy."
Phương Trường "Vậy, mình ngài tu luyện thôi, tại sao muốn kéo người vậy, công đức sẽ bị chia ra mà..." Lôi về làm stremer, đẩy người ta vào hiểm cảnh để mua vui cho người xem?
Biểu tình trên mặt Lệ Minh Viễn không thay đổi, nhưng Phương Trường mơ hồ nghe được giọng hắn có chút cao hứng."Thu đồ đệ."
Phương Trường... ? ? (-_-;) ・ ・ ・
Lệ Minh Viễn " Người không có tu vi muốn tu luyện thì chỉ có con đường duy nhất là livestream. Vậy nên tôi mới đi tìm một người làm đồ đệ, thấy cậu đầy vẻ chính nghĩa nên vừa vặn kéo về."
"....."
Cao nhân xin nhận của tại hạ một lạy!!! Ngài có thể tùy tiện nhặt đồ đệ trên đường cái sao?
Không chỉ thu nhận tùy ý, phương pháp giáo dục lại càng tùy ý hơn. Cứ như vậy...vứt đồ đệ vào nguy hiểm tự sinh tự diệt??? Tự ngài nghĩ xem có coi được không??
Phương Trường:..."Tôi muốn từ chức!"
Lừa tiền, lừa tình,...Lần đầu tiên nghe nói lừa người khác tu tiên đấy!!
Cậu chỉ là một người bình thường, đầy vẻ chính nghĩa con khỉ!! Cậu tình nguyện làm một công dân phổ thông, thật sự không muốn tu tiên hay công đức gì đâu.
Lệ Minh Viễn khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén bắn tới ghim chặt Phương Trường vào ghế, chỉ thiếu đập bàn hét to 'Đại nghịch bất đạo' thôi.
Cơn tức giận của Phương Trường ngay lập tức bị khí chất của Lệ tổng dọa sợ, đành làm bé ngoan ngồi im trên ghế.
Thời điểm ánh mắt Lệ tổng bắn tới, theo bản năng, cậu vô thức đặt tay lên đùi.
Xứng đáng thưởng ngay cho cái giấy chứng nhận đạt chuẩn bé ngoan luôn!!!
Lệ Minh Viễn: "Cậu tưởng từ chức dễ như vậy sao. Để đảm bảo sự cân bằng của thế giới này, khi từ chức, cần thu hồi hết tất cả vật phẩm khen thưởng trong thời gian cậu làm việc.
Đều thu hồi tất cả——?"Kể cả những vật đã sử dụng?"
"Tôi sẽ đưa tất cả trở về hình dáng ban đầu."
Lời này Phương Trường hiểu. Nhưng chính vì hiểu, nên mới rơi vào trầm mặc.
Cậu nhớ tới khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tạ Phương bên giường bệnh.
Hai chữ "từ chức" chầu chực muốn phun ra, nhưng cuối cùng lại nghẹn trở vào.
Lệ Minh Viễn thấy Phương Trường đang bối rối đến xoắn xuýt cả lên, liền hiểu được cậu đang do dự cái gì.
Hắn hài lòng " Tôi sẽ không