Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 2


trước sau



“Underworld Show, cái tên này nghe độc đáo đó chứ.

” Lật qua lật lại tấm thẻ, tôi càng thêm hoài nghi, đây chính là trò đùa dai của con nít.

Không nói tới tên công ty, cứ nhìn mặt sau của tấm thẻ, thời gian phỏng vấn của nền tảng livestream này là 12 giờ đêm đến ba giờ sáng, phòng 444 tầng 4 dưới tầng hầm, ở số 44, con đường không đèn, thấy như thế nào thì con số về thời gian địa điểm không giống như là chuẩn bị cho người bình thường.

“Anh cũng cảm thấy là do em đã bịa đặt phải không?” Lúc ấy, phản ứng của cô bé gần như là tuyệt vọng, tôi có thể nhìn thấy được vẻ mất mát và hoảng sợ từ trong đôi mắt của cô bé.


“Không, trước lúc chưa điều tra cái gì, ai cũng không có tư cách kết luận.

” Cho dù là vì mấy trăm nghìn của cô bé, tôi cũng nhất định phải nói như vậy, bởi vì đã hai tháng rồi sở sự vụ của tôi chưa nhận được đơn hàng nào hết, cộng thêm sự xuất hiện của mấy máy tự phục vụ, thu nhập của cửa hàng người lớn ngày càng đi xuống.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc là không trả nổi tiền thuê nhà luôn.

Kết quả là tôi nhận phải sự nhờ vả tưởng chừng như là một trò đùa, đó chính là cảnh đầu tiên.

“Underworld Show?” Mấy năm nay nền tảng livestream rất phát triển, có người thì livestream món ăn ngon, có người livestream trò chơi, có người thì trực tiếp livestream khoe khoang nói phét, dụ dỗ mấy tên nghèo ngây thơ, những điều này đều có thể hiểu được.

Nhưng mà từ cái tên Underworld Show lại hoàn toàn không thể nhìn ra được bọn họ livestream nội dung gì.

“Chẳng lẽ livestream cuộc sống thường ngày của người chết hả?”
Lắc đầu cười một tiếng, tôi thúc giục Hạ Gia Ý đi khỏi đây, học sinh trung học ở trong cửa hàng người lớn của tôi lâu quá, sợ rằng sẽ gây nên hiểu lầm không cần thiết, dù sao thì cô bé vẫn chưa đủ 18 tuổi.

Vén cái rèm cửa được may từ áo khoác quân đội, Hạ Gia Ý đang muốn đi ra lại đụng vào một cô gái vô cùng quyến rũ.

“Xin, xin lỗi.


” Có lẽ là ý thức được cửa hàng người lớn không phải là nơi mà mình nên đến, Hạ Gia Ý dùng cái cặp sách che khuất mặt, sau đó chạy ào ra ngoài.

“Mấy món đồ của anh ngay cả học sinh trung học mà cũng bán nữa hả?” Giọng nói của cô gái rất êm tai, tôi mơ hồ cảm thấy có hơi quen.

“Có mua hay không là tự do của người ta, tôi không có quyền can thiệp.

” Cô gái trước mắt đúng là có

thể được gọi là người đẹp, đôi chân trắng nõn thon thả giẫm trên đôi giày cao gót, bắp chân láng mịn, váy viền ren đung đưa trong gió, rõ ràng là một chiếc váy dài rộng rãi, nhưng mà lại không giấu được đường cong mê người của cô ta, tư thế khí chất đều rất tốt, chính là mang theo khẩu trang với kính râm, cho nên không nhìn rõ mặt cho lắm.

Nhưng mà tôi đã quen rồi, những người tới đây ít nhiều gì cũng có bí mật của mình, đối phương không muốn làm lộ ra thân phận, tôi cũng không ép hỏi, im lặng kiếm tiền, chỉ cần đưa tiền thì chuyện gì cũng có thể nói.

Phong cách ăn mặc của cô gái rất thời thượng, trên người mặc đồ hiệu, túi xách ở trong tay chắc là Paris Louis Vuitton, chỉ là một cái túi xách này đã tương đương với tiền mướn nhà cả năm trời của tôi.

“Không biết là người đẹp đây cần gì, gần đây việc kinh doanh của cửa hàng không tốt cho lắm, sắp chuyển nhượng rồi, tất cả sản phẩm đều được bán phá giá giảm còn 80%.


“Xin lỗi nha, tôi không cần cái gì hết, chỉ đến đây tìm người thôi.


” Cô gái nói xong rồi gỡ khẩu trang với kính râm của mình ra: “Cao Lãng, đã 5 năm không gặp rồi, anh không thay đổi chút nào hết.


Trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt đó, tàn thuốc ở trong tay tôi rơi xuống: “Diệp Sa?”
Cô ta chính là mối tình đầu của tôi, năm đó lúc ở trường cảnh sát, thành tích của tôi và cô ta luôn luôn chiến thứ nhất và thứ hai.

Chỉ có điều là sau này bởi vì tôi bị cuốn vào một cuộc thảm sát liên hoàn, cho nên đã bị trường cảnh sát đuổi học, mà cô ta thì hoàn thành tốt nghiệp, đồng thời còn có thể ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu dưới sự giúp đỡ của bạn trai mới.

“Năm năm không gặp, cậu từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, trông rất giống nữ thần.

” Tôi lại đốt một điếu thuốc nữa, nhìn làn khói bay lởn vởn: “Cậu đã đổi số điện thoại, cắt đứt quan hệ với tôi, tôi còn tưởng là máy bay của cậu gặp phải rủi ro chìm ở thái bình dương rồi đó chứ.

”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện