Đợi sau khi cô bé đi rồi, tôi mở máy vi tính lên, dựa theo lệ cũ, tôi muốn tổng hợp tất cả những chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua thành dạng văn bản và ghi lại thành một tập tin.
Vừa mới khởi động máy tính, đang muốn đi pha một ly trà, tôi đột nhiên lại phát hiện sách bài tập và sách giáo khoa của Hạ Gia Ý vẫn còn để nguyên ở trên bàn: “Cô bé này bao nhiêu tuổi rồi, sao cứ vứt bừa bãi.
”
Cô bé vừa mới đi không bao lâu, bây giờ tôi đuổi theo chắc còn kịp.
Ra khỏi cửa hàng nhỏ tôi ngó xung quanh, trên con đường rộng xe cộ qua lại, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Gia Ý.
“Chạy đi đâu rồi?”
Dọc theo con đường đi tới trường học của cô ta, bài tập vất vả làm cả chiều không thể vì quên mang mà bị giáo viên phê bình được.
Không đi được bao xa, trong cửa hàng ở cuối con hẻm bất thình lình truyền ra một âm thanh chai rượu vỡ.
“Gia Ý, là em sao?” Nhìn về phía góc tường, trong con hẻm tối tăm phía sau, một nữ sinh cấp ba mặc đồng phục nhuộm tóc vàng đang cầm chai rượu vỡ mà nhe nanh múa vuốt.
“Cho mặt mũi mà không cần phải không? Thật sự xem mình là thánh nữ à?”
Thanh niên bây giờ, một lời không hợp thì dùng bạo lực, tôi lắc đầu, chuyện này phải để trường học ra mặt quản lý, người ngoài không tiện nhúng tay.
Vừa muốn rời đi, lại nghe thấy em gái tóc vàng đó hung hăng nói: “Lột quần áo cho cô ta cho tôi, chuẩn bị quay video, để cả lớp đều nhìn rõ bộ mặt thật của tiện nhân này!”
“Quá ác độc rồi.
” Tôi luôn tin bản tính con người vốn xấu xa, cần phải thông qua giáo dục mới có thể đi đúng quỹ đạo, cô gái ngổ ngáo này rõ ràng là kiểu thiếu giáo dục, thật sự muốn tát hai cái, nói với cô ta là người người bình đẳng.
“Nghe thấy không, ngoan ngoãn chút đi, tiện nhân chạy đến cửa hàng người lớn mỗi ngày, còn giả bộ thuần khiết cái gì?” Lần này người nói chuyện là một người đàn ông, nghe khẩu âm không giống là học sinh.
“Tôi sớm đã nhìn không thuận mắt cô ta, ở trường diễn cái vẻ cao cao tại thượng, vừa tan học lại đến nơi bẩn thỉu như này, tôi khinh! Buồn