“Vốn dĩ tôi cũng không muốn quản các cậu, nhưng các cậu mở mồm nói cửa hàng kinh doanh của tôi là nơi bẩn thỉu, điều này tôi không thể nhịn.
” Xắn tay áo lên: “Cùng lên đi, đừng nói tôi không cho các cậu cơ hội.
”
Đối phó u linh quỷ quái tôi không sợ, nhưng nếu ngay cả mấy tên côn đồ ngoài đường cũng không chế ngự được, tôi thật sự có lỗi với nhiều xã đoàn tôi đã tham gia trong trường cảnh sát.
“Lời nhảm!” Hai tên côn đồ một trái một phải kẹp lại.
“Động tác quá chậm, vẫn không linh hoạt bằng các cô các thím nhảy ngoài quảng trường.
” Đợi hai người đến trước người, tôi gập eo, tránh một đấm của một người trong đó, sau đó mượn lực chân phải đá một cước, đạp bay tên kia.
Thận với lá lách bị đập mạnh, người đó nằm bò trên đất rên rỉ hồi lâu không đứng dậy được: “Có phải là hai chân mất sức rồi không? Tố chất thân thể này cũng dám học người ta làm côn đồ?”
“Mẹ kiếp, cùng lên.
” Những tên côn đồ còn lại lao lên, con hẻm chật chội tôi không thi triển hết được, lại cộng thêm chân bị bỏng nên không đủ linh hoạt, lúc đó cũng bị đánh mấy quyền, có điều tôi nhiều năm kiên trì rèn luyện tố chất thân thể trong trường cảnh sát nên da thô thịt dày, muốn ta ngã xuống, chỉ dựa vào mấy tên này thì vẫn kém xa.
Một hồi hỗn chiến, cuối cùng tôi sử dụng tuyệt chiêu — thiết bị kích điện 8000V cuối cùng mới chế ngự được bọn họ, nhìn mấy bóng người miệng sùi bọt trắng cả người co quắp trong con hẻm phía sau, đừng nói đến cảm giác thành tựu.
“Sau này đều thành thật chút cho tôi, lần sau trước khi bắt nạt người khác thì hãy nghĩ đến cảm giác bị kích điện ngày hôm nay.
” Đánh người xấu đến mức ngay cả câu cầu xin cũng nói không ra, đây mới gọi là trừng trị.
Xử lý xong mấy tên côn đồ, tôi mới đi sâu vào con hẻm phía sau, một cô gái mắt nhìn mặt đất, đồng phục của cô ta bị xé rách, hai tay ôm trước ngực, dựa vào bức tường bẩn thỉu, cặp sách rơi trong vũng bùn, bên trên còn in mấy dấu chân.
Tôi là lần đầu tiên nhìn kỹ cô ta, trên gương mặt xanh lộ ra đau đớn và sợ hãi không che giấu được, đường nét dịu dàng, tuy nhạt nhòa, nhưng lại càng động lòng người hơn.
“Gia Ý, không sao rồi.
” Ngón tay xuyên mái tóc đen, tôi nhẹ nhàng sờ đầu của cô ta, đây coi như là động tác thân