“Liều mạng đi!”
Tổ Hùng là một trong mười cao thủ đứng đầu nội viện, cảnh giới Linh Hải tầng 9, lúc này chạy không thoát thì chỉ còn cách liều mạng thôi.
Mà lúc này, Sở Ngưng Thi ở bên cạnh đã sớm trắng bệch mặt mày.
“Tần Ninh!”
Sở Ngưng Thi bước ra, nở nụ cười nhìn Tần Ninh.
“Ninh ca ca...”
Sở Ngưng Thi cười dịu dàng: “Ninh ca ca, ngày trước là Ngưng Thi sai, nhưng Ngưng Thi không còn cách nào khác. Lăng Thiên được Thiên Tử nhìn trúng, Ngưng Thi không được lựa chọn!”
“Nếu không liên hợp để lừa Ninh ca ca thì sợ là Ninh ca ca không chỉ bị mất Tinh Môn mà còn mất mạng nữa!”
Cô ta nói xong thì Tần Ninh bước ra.
Khẽ mỉm cười rồi nói: “Thi Nhi ngoan, nói như vậy là ta nên cảm ơn muội đúng không?”
“Ninh ca ca, muội không cần cảm ơn gì cả, Thi Nhi làm sai, đáng lý nên trừng phạt, Ninh ca ca trừng phạt muội đi!”
Sở Ngưng Thi bước lên, bộ dáng yêu kiều quyến rũ.
“Được!”
Tần Ninh mỉm cười: “Muội biết quay đầu là tốt, Ninh ca... rất vui!”
Sở Ngưng Thi thấy Tần Ninh mỉm cười thì cũng vui vẻ bước đến gần Tần Ninh.
Nhưng đột nhiên có tiếng phập vang lên, nụ cười của Sở Ngưng Thi biến mất.
Hạ bộ bị kiếm xuyên qua, máu tươi chảy dọc thân kiếm.
Sở Ngưng Thi quay lại, nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt trở nên kinh hoảng.
Tần Ninh lúc này vẫn nở nụ cười như cũ.
“Thi Nhi ngoan, yên tâm, ta yêu muội như thế, nhất định sẽ để muội và Lăng Thiên làm một đôi uyên ương dưới địa ngục!”
Tần Ninh mò tay vào, lấy con dao găm Sở Ngưng Thi nhét dưới ống tay áo ra.
“Còn việc muội muốn giết ta... thì chắc là không có hy vọng đâu!”
Ánh mắt Sở Ngưng Thi bỗng trở nên sắc bén.
“Tần Ninh, ngươi sẽ không được sống yên ổn đâu!”
Sở Ngưng Thi hung dữ nói: “Lăng Thiên sẽ báo thù cho ta, Thiên Tử là người mà ngươi không động vào nổi đâu!”
“Yên tâm, những chuyện này không cần muội lo!”
Tần Ninh mỉm cười, đâm dao găm xuống, một đóa hoa máu tỏa ra trước ngực Sở Ngưng Thi.
Ngoài hai từ ghê tởm ra thì Tần Ninh không có cách nào khác để miêu tả Sở Ngưng Thi nữa.
Con đàn bà này chết còn không hết tội.
Tần Ninh phủi tay, nhìn Diệp Viên Viên đột nhiên xuất hiện phía sau Sở Ngưng Thi.
“Sao cô lại giết cô ta?”
Tần Ninh thản nhiên hỏi.
“Nhìn thấy tởm!”, Diệp Viên Viên biết rõ những chuyện xảy ra ngày xưa của Tần Ninh.
Nhìn nụ cười tiêu dao của Tần Ninh, Diệp Viên Viên khẽ đỏ mặt, nói tiếp: “Hơn nữa ta là tì nữ của công tử, bảo vệ cho sự an toàn của công tử là chuyện ta nên làm”.
“Không tệ không tệ, ngày càng có dáng dấp của tì nữ rồi đấy!”
Tần Ninh nhìn thi thể của Sở Ngưng Thi rồi thở dài.
“Ta không còn là ta của ngày xưa nữa!”, Tần Ninh lạnh nhạt nói rồi nhìn ra chỗ khác.
Với Sở Ngưng Thi, Tần Ninh chẳng hề yêu thương gì cả, giết cô ta cũng chỉ như giết chết một kẻ địch của mình mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Hắn nhìn đám Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa, rồi đứng im bất động.
“Khốn nạn!”
Tổ Hùng nhìn thấy Sở Ngưng Thi chết, liền biết mọi chuyện đã hỏng bét.
“Không thể lui lại được nữa!”
Tổ Hùng gằn giọng, nhìn sang Liễu Thanh Thừa: “Liễu Thanh Thừa, nếu không muốn chết thì hai chúng ta phải liên hợp, bỏ qua mọi thứ đi!”
“Được!”
Liễu Thanh Thừa hét lên: “Chỉ khi giết được Tần Ninh thì mới thoát khỏi cảnh này, ngươi biết nên làm gì rồi chứ?”
“Biết rồi!”
Hai người thả hơi thở ra, sát khí dâng cao.
Nhất thời, mười mấy con người đều liều mạng chặn lại đám hổ Hắc Bạch Sát kia.
Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng thì xông tới giết.
Bọn chúng biết nếu không giết được Tần Ninh thì chúng chỉ còn con đường chết mà thôi.
Hai người một trái một phải, dựa vào sự nhanh nhẹn của mình để trốn tránh đòn tấn công của những con hổ kia.
Thấy cảnh này, Diệp Viên Viên lập tức chặn trước người Tần Ninh.
Soạt...
Nhưng lại có một người đột nhiên xuất hiện.