“Quả nhiên ngươi vẫn như vậy”.
Lúc này trong tay Tần Ninh bỗng có thêm một cây côn mảnh.
Cảnh giới Linh Đài tầng bốn thế mà lại chặn được một đòn của Lam Vân Sam.
Thấy cảnh này, gương mặt sợ hãi của Lam Vân Sam lại hiện lên vẻ chế nhạo.
Cảnh giới Linh Đài tầng bốn hòng chặn được một đòn của cảnh giới Linh Luân tầng bảy sao?
Đùa à?
Hai thanh đoản kiếm va chạm tạo ra tiếng xé toạc trong không khí.
Ngay tức khắc, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không kịp phản ứng lại.
Hai người không ngờ một giây trước Lam Vân Sam còn cẩn trọng từng tí mà giờ lại ra tay đánh Tần Ninh.
Hai người cách nhau khá xa nhưng Tần Ninh và Lam Vân Sam rất rất gần nhau.
Hơn nữa tu vi của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không bằng Lam Vân Sam.
Người này là cao thủ cảnh giới Linh Luân tầng bảy, khoảng cách gần như vậy dĩ nhiên tốc độ sẽ cực nhanh.
“Muốn chết!”
Tần Ninh thấy thế nhưng sắc mặt hắn vẫn khá lạnh nhạt.
Lúc này hắn rút cây côn gỗ ở thắt lưng ra.
Nhưng hắn không thi triển côn pháp trên cây côn gỗ mà lại sử dụng kiếm pháp.
Lúc này cây côn gỗ mảnh dài hơn một mét nhưng lại như sợi dây roi của ma quỷ đang đòi mạng đánh thẳng về phía Lam Vân Sam.
Thấy cảnh tượng này, Lam Vân Sam chỉ cười.
Dưới tình huống cấp bách, hắn ta ra tay định giết Tần Ninh.
Mặc dù trạng thái thi triển không tốt lắm nhưng một đòn này chí ít cũng tương đương với một đòn của cảnh giới Linh Đài tầng chín, đối phó với Tần Ninh thế là đủ rồi.
Đừng nói là cảnh giới Linh Đài tầng bốn mà ngay cả Linh Đài tầng chín cũng không chịu nổi.
Chỉ là ý cười trong mắt Lam Vân Sam dần biến mất.
Cộp…
Cộp…
Dường như hai tiếng này vang lên cùng một lúc.
Lúc này sắc mặt Lam Vân Sam trắng bệch lùi về sau một bước, sau đó ngã xuống đất, không thể tin được nhìn cây côn trước ngực mình.
Cây côn nhìn có vẻ đơn giản nhưng dễ dàng lấy mạng hắn ta.
Còn hai thanh đoản kiếm, một thanh chưa chạm được vào Tần Ninh, thanh còn lại cũng chỉ cắm vào phần bụng hắn mà thôi.
Hoàn toàn không thể giết chết Tần Ninh.
Sao có thể như vậy?
Lam Vân Sam ngây người.
Diệp Viên Viên thấy vậy thì nhanh chóng bước đến, một kiếm chém chết Lam Vân Sam.
“Công tử!”
Diệp Viên Viên che vết thương ở bụng Tần Ninh lại, sắc mặt thay đổi.
“Là do ta sơ ý!”
Lúc này Diệp Viên Viên tự trách nói.
“Công tử, ta xin lỗi!”
Sắc mặt Vân Sương Nhi cũng trở nên ảm đạm.
Cô ấy không ngờ Lam Vân Sam sẽ ra tay.
“Không sao!”
Tần Ninh rút đoản kiếm ra, sau đó che vết thương lại hít một hơi.
“Quả nhiên vẫn rất yếu…”
Vẫn rất yếu…
Nghe hắn nói thế, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại không nói nên lời.
Đùa gì thế!
Một người cảnh giới Linh Luân tầng bảy đột nhiên ra tay muốn giết Tần Ninh nhưng lại không thành.
Ngược lại Tần Ninh còn giết chết hắn ta, thế mà còn nói…là quá yếu.
Tần Ninh đứng dậy nhìn thi thể dưới đất.
“Xem ra vẫn phải đến đế quốc Vân Lam một chuyến rồi”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh không nói gì nhiều bèn rời đi.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng đuổi theo sau.
Họ không biết rốt cuộc Tần Ninh đang nghĩ gì.
Bầu không khí trong xe ngựa hơi ngột ngạt.
“Chuyện này không liên quan đến cô!”, Tần Ninh bỗng nói: “Cô chỉ cần nhớ bây giờ ngươi đã là tỳ nữ của ta, thân phận công chúa hoàng thất chẳng qua chỉ là cái danh xưng của người đời thôi”.
“Sau này cô muốn trở thành nữ hoàng hàng nghìn người kính ngưỡng thì không nên đeo xiềng xích vào người”.
“Vâng, công tử”.
Vân Sương Nhi cẩn trọng hỏi: “Công tử định đến đế quốc Vân Lam làm gì thế?”
“Làm gì à?”
Tần Ninh mím môi cười nói: “Ta bị Lam Vân Sam hại cho bị thương, tất nhiên đế quốc Vân Lam phải bồi thường cho ta chứ”.
“Hơn nữa với thân phận của cô, ta không muốn cứ có người đến làm phiền, giải quyết một lần luôn là tốt nhất”.
“Với lại hồi trước tộc trưởng nhà họ Lam – Lam Thiên Hùng là kẻ thù một mất một còn với phu xe của ta”.
“Tất nhiên ta phải giúp phu xe của mình giải quyết rắc rối, nếu không, sau này ông ta chở ta đi đâu mà cũng mất tập trung, nhỡ xảy ra tai nạn xe thì sao?”
Tần Ninh nói liền một hơi, sau đó nở nụ cười.
Nhưng Vân Sương Nhi lại không cười nổi.
Nếu Tần Ninh muốn đối phó với Lam Thiên Hùng của nhà họ Lam, e là phụ hoàng sẽ không đồng ý.
Đến lúc đó, cô ấy nên lựa chọn thế nào?
Trên đường đi, Tần Ninh vận linh khí và uống một viên linh đan để ngưng huyết.
Về đến khu ba mươi sáu, thấy Tần Ninh bị