“12 quả, gã này điên rồi sao?”, Vân Khánh Ngữ không kìm được mà nói: “Hắn phải biết, một quả Vân Trung Lam Yên ở các đế quốc khác mà cống cho những hoàng đế đế quốc kia thì đủ để giành được thân phận chủ một quận thành đấy!”
“Hoàng thúc, hắn vốn không quan tâm tới quả Vân Trung Lam Yên”.
Lúc này, Vân Sương Nhi nhẫn nhịn nói ra lời mình muốn nói.
Nếu cha và chú biết, Tần Ninh muốn 12 quả là đã tính tất cả những người bên cạnh mình thì có lẽ là muốn nôn ra máu.
“Cho đi!”
Vân Khánh Tiêu vung tay lên nói: “Đợi lát nữa ta sẽ đích thân đưa tới cho hắn”.
“12 quả, không thiếu một quả!”
“Nữ nhi cáo lui!”
Vân Sương Nhi khom người cúi chào rồi định rời đi.
“Từ từ đã, Sương Nhi”.
Vân Khánh Tiêu vội vàng nói: “Tần công tử có nói, lúc nào thì hắn chuẩn bị rời đi không?”
“Không ạ…”
“Hả?”
Vân Khách Tiêu trong lòng thật sự thấy sợ.
Lời của lão tổ nói, ông ta không dám không nghe, nhưng nếu Tần Ninh tiếp tục như con sư tử há cái mồm lớn thế này thì ngay cả đế quốc Vân Lam là 1 trong 10 đại đế quốc thì cũng không thể chống đỡ nổi.
…
Trong Vân Lam các, Tần Ninh nhìn những quả Vân Trung Lam Yên đang bày đầy trước mắt, khẽ cười.
5 ngàn năm mới có thể trồng được một quả Vân Trung Lam Yên chín, nhưng đối với Tần Ninh mà nói thì cũng không tính là quá quý giá.
Hắn đã trải bao đời, bao kiếp, thời gian 5 ngàn năm thật quá ngắn…
“Ba người các ngươi, mỗi người một quả!”
Lúc này, Tần Ninh lấy ra ba quả, nói: “Quả Vân Trung Lam Yên, có công hiệu cực kỳ lớn đối với võ giả mở linh hải, ngưng tụ linh đài, linh luân, linh phách đều chỉ có trăm cái lợi mà không có cái hại nào”.
“Nhưng, tất cả phải nhớ, sau khi ăn xong quả này thì trong 12 giờ không thể vận dụng dù chỉ một tia linh khí”.
Nghe lời dặn dò của Tần Ninh, ba người đều gật đầu.
Một đêm không lời, đến hôm sau, mấy người đều ở trong phòng tu luyện, Tần Ninh lại không vội vàng ăn quả Vân Trung Lam Yên, mà lại một mình rời khỏi Vân Lam các, đi dạo trong đế đô Vân Lam.
Thành Lam Vân rộng lớn, người đi kẻ lại mang vài phần hơi thở khác biệt với đế quốc Bắc Minh.
“Vân Yên các!”
Trong vô thức, hắn đi tới một con đường phồn hoa, nhìn ba chữ to “Vân Yên các” khắc ở giữa thì ngừng bước.
Vân Yên các, là trường đấu giá lớn nhất đế quốc Vân Lam, nghe nói do hoàng thất đế quốc Vân Lam nắm giữ.
Tần Ninh sải bước đi vào Vân Yên các.
“Khách quý, hoan nghênh hoan nghênh, không biết vị công tử này cần cái gì?”, một vị quản sự bước tới đón khách, nhiệt tình nói.
“Ta dạo quanh xem xem”.
Tần Ninh xua xua tay rồi đi xem xung quanh trong đại sảnh tầng 1.
Chín đời chín kiếp, hắn đã gặp qua không ít nơi đấu giá như thế này, nhưng ở lầu một hầu như tất cả đều là những thứ do võ giả mạo hiểm đạt được, cầm tới đây, tự định giá bán ra.
Có thể một mảnh sắt gỉ nhưng lại ẩn giấu vô thượng linh quyết mà cũng có thể chỉ đơn giản là một mảnh sắt gỉ mà thôi.
Cho nên khách hàng tới nơi này thăm quan thì hoặc là không có tiền, nghèo rớt mùng tơi hoặc là kẻ tìm vận may chơi chơi.
Thử nghĩ mà xem, tốn có mấy linh thạch mà có thể mua được báu vật có giá trị hơn ngàn viên thậm chí hơn chục ngàn viên linh thạch thì mới nghĩ thôi đã khiến người ta kích động.
Đương nhiên, nếu như nhìn hoa mắt thì cũng chỉ lãng phí mấy viên linh thạch mà thôi.
Tần Ninh đi bộ tới trước quầy hàng, tùy ý quan sát.
“Hả?”
Ánh mắt rơi xuống một nơi trước quầy hàng, Tần Ninh chợt sững người.
“Vị công tử này thích cái gì hả? Trên quầy này, tất cả mọi vật phẩm đều chỉ thu 10 viên linh thạch, tùy ý chọn lựa, một món 10 viên.
10 viên linh thạch, ngươi không thiệt, cũng không mắc lừa.
Có thể là 10 viên linh thạch này lại mua được một kinh ngạc lớn đấy”.
Tần Ninh nhìn chăm chú người này bằng ánh mắt kỳ quái.
Hắn ngồi xuống, ngón tay đẩy nhẹ, cuối cùng chọn một quả cầu dính đầy gỉ sắt.
Trên bề mặt quả cầu đó lốm đốm