Lời nói vừa dứt, thanh niên kia vẫy vẫy tay.
Mấy bóng người lần lượt lên trước vây quanh Tần Ninh.
“Thế nào? Muốn đánh nhau?”
Tần Ninh nhìn mấy người, sắc mặt lạnh nhạt.
“Thằng nhóc, công tử ta cho ngươi một cơ hội mở ra thì đó là vinh hạnh của ngươi, biết không?”, thanh niên kiêu ngạo nói: “Nói cho ngươi biết, ta chính là thất hoàng tử Dương Nguyên đến từ thượng quốc Linh Ương!”
“Ờ!”
Tần Ninh ờ một tiếng rồi nói: “Vậy gì liên quan gì đến ta, linh trận cầu là ngươi mua, không tự mở được thì chỉ có thể chứng minh bản thân ngu ngốc thôi!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời thì xoay người muốn đi ngay.
“Đứng lại!”, Văn sư kia lúc này cũng bước lên trước một bước, nhìn Tần Ninh.
“Nhóc con, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, mở linh trận cầu, hoặc là chết ở đây!”
Văn sư lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng ở đây là Vân Yên các thuộc sở hữu của đế quốc Vân Lam mà chúng ta không dám giết người.
Trong mắt của thượng quốc Linh Ương chúng ta, đế quốc Vân Lam chỉ là một đế quốc mà thôi”.
Quốc, đế quốc, thượng quốc, cường quốc không phân ra đẳng cấp rõ ràng trên cả đại lục, nhưng ai cũng biết, sự cách biệt giữa các bậc.
Nghe lời này, khóe miệng Tần Ninh hơi nhếch lên.
“Được rồi, được rồi!”
Tần Ninh xua xua tay, vẻ mặt chán chường: “Nếu ta không mở thì xem ra hôm nay các ngươi sẽ không bỏ qua cho ta đúng không”.
“Nhưng ta muốn nói, nếu ta mở được linh trận cầu thì các ngươi buộc phải thả ta ra, ta không muốn chết”.
Nghe vậy, Dương Nguyên nhếch mép cười.
“Đương nhiên là như thế”.
Dương Nguyên kiêu ngạo nói: “Hoàng tử ta từ trước tới giờ chưa bao giờ nuốt lời!”
“Được!”
Lúc này Tần Ninh đã nhận lấy linh trận cầu, chỉ điểm, từng luồng linh văn tỏa ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Văn sư kia chợt lóe lên.
Trình độ linh văn của người này tinh tế vô cùng, mà tốc độ tay cực nhanh, tuy ông ta là linh trận sư cấp 3 cũng không thể so sánh được.
Dần dần, một luồng ánh sáng bay lên.
Trong quả cầu gỉ sắt kia dường như trong bùn hôi lại mọc lên một đóa hoa sen tinh khiết khiến người ta cảm thấy thần kỳ.
“Thật sự là linh trận cầu!”
Dương Nguyên lúc này mừng rỡ nói: “Linh trận cầu cấp 4 này nếu giữ bên người thì kể cả cao thủ cảnh giới Linh Phách tấn công, thi triển linh trận trong linh cầu trận cũng có thể bảo đảm được an toàn tính mạng!”
Linh trận cầu, chính là dựa vào kim loại đặc biệt sau đó bố trí linh trận thật kín kẽ nén vào bên trong.
Đến lúc quan trọng có thể giải phóng ra, uy lực cực mạnh.
“Quả nhiên, Văn sư hiểu biết cao minh, hoàng tử ta khâm phục!”
“Điện hạ chê cười rồi!”
Nhìn linh trận cầu lóe lên ánh sáng kia, Dương Nguyên và Văn sư lúc này cười tươi như hoa.
“Nhóc con, đưa linh trận cầu đây cho ta!”, Dương Nguyên kiêu ngạo nói: “Ta sẽ tuân thủ lời hứa, tha cho ngươi không chết”.
“Ồ, vậy sao?”
Tần Ninh lúc này đang giữ linh trận cầu trong tay, cười lạnh: “Lời hứa của ngươi? Vậy ta cũng phải tuân thủ nguyên tắc của ta!”
“Nguyên tắc của ngươi?”
Dương Nguyên chế giễu nói: “Ta khuyên ngươi nên thành thực mà đưa cho ta, thượng quốc Linh Ương không phải là nơi ngươi đắc tội nổi đâu, nhóc con, biết tiến biết lui mới là chuyện tốt”.
“Cùng câu nói đó tặng cho ngươi, biết tiến biết lui mới là chuyện tốt”.
Tần Ninh liếc nhìn mấy người, nói: “Đừng nhắc đến với ta cái gì mà đế quốc, với thượng quốc.
Trong mắt Tần Ninh ta, chọc vào ta chính là không muốn sống nữa, nên giết thì giết, nên diệt thì diệt!”
“Vốn dĩ chỉ là một quả linh trận cầu, lười tính toán với các ngươi, nhưng bây giờ…”
“Ta thật sự rảnh quá đau trứng, nên thích tính toán với các ngươi đấy!”
Soạt soạt soạt…
Tần Ninh vừa dứt lời thì bàn tay vung lên, những âm thanh phá không liên tiếp vang lên từng hồi.
Trong chớp mắt, linh trận cầu nứt toác ra.
Từng luồng linh văn khuếch tán, mang theo hơi thở đặc biệt.
“Chỉ là một linh trận cầu cấp 4 mà thôi…”
Ngón tay Tần Ninh búng một cái, bỗng chốc trong cả đại điện của Vân Yên các có từng luồng linh ấn lan tràn ra.
Phạm vi xung quanh mấy trăm mét, ngay lập tức bị linh văn ràng buộc, bao gồm cả mấy người Dương Nguyên, Văn sư trong đó, lúc này bỗng chốc bị giam vào bên trong.
Tần Ninh sải bước đi lên, tiến vào trong linh trận.
“Những người không liên quan thì nhường một chút, làm tổn thương kẻ vô tội thì không tốt đâu!”
Tần Ninh vừa nói ra lời này thì mấy người bị khóa chặt trong linh trận lùi từng bước về sau.
Lúc này, trong phạm vi mấy trăm mét, chỉ có Tần Ninh và đám Dương Nguyên.
“Ngươi điên rồi!”
Dương Nguyên mở mồm ra quát tháo: “Đây chính là một quả linh trận cầu cấp 4 đấy, ai bảo ngươi giải phóng ra? Ngươi biết giá