An Vũ Tình của An Nhiên uyển.
Kiếm Tồn Nhất của hội Thiên Kiếm.
Liễu Khai Nguyên và đám người của Liễu Môn, lúc này đều có mặt tại hiện trường.
Họ tận mắt nhìn thấy, Tần Ninh giết chết Lăng Thiên, mà sau đó lại dựa vào linh khí siêu việt để giết Thiên Tử, chặt đứt cánh tay Long Tường.
Trong mắt họ, Thiên Tử là sự tồn tại cao cao tại thượng, không ai bì nổi.
Nhưng những chuyện xảy ra hôm qua, quá đỗi kinh ngạc.
Thiên Tử bị giết rồi.
Mà lại bị giết một cách lãng xẹt như vậy.
Như trong một vài tạp ký dã sử, những đại nhân vật chấn động thiên hạ lúc chết thì phải thật oanh liệt mới đúng.
Nhưng Thiên Tử lại chết kiểu… rất ấm ức!
Liễu Khai Nguyên với tư cách là người cầm lái Liễu Môn, vốn là đoàn thể đệ tử lớn thứ hai.
Bây giờ Thiên Tử đảng đã bị tiêu diệt, Thiên Tử áp chế hắn ta không còn nữa, nhưng hắn ta lại không thể mừng nổi.
“Liễu Phương Ngọc, xem ra những gì ngươi nói quả thật không sai”.
Liễu Khai Nguyên thở dài, nói: “Không ngờ, hắn thật sự có thể khống chế Tứ Tượng Thánh Trụ.
May mà hôm đó, ngươi vẫn chưa nóng vội, nếu không người nằm trên đất kia hôm nay không phải Thiên Tử và Lăng Thiên rồi”.
Nghe lời này, Liễu Phương Ngọc cười chua chát.
Ngày đó khi cuộc so tài đệ tử nội viện kết thúc, những sự việc diễn ra trên quảng trường có rất ít, rất ít người biết.
Tuy viện trưởng nói là không được để lộ ra ngoài, nhưng gã cần phải nói cho Liễu Khai Nguyên biết.
Từ đó về sau, toàn bộ Liễu Môn cũng an tĩnh lại, thành thật ở trong học viện.
Sau đó, Liễu Khai Nguyên vẫn luôn kiêng dè Tần Ninh.
Nhưng sau hôm nay, có lẽ không còn là kiêng dè nữa mà chính là sợ hãi!
Thử hỏi, đại nhân vật cảnh giới Địa Võ mà Tần Ninh nói chặt đứt một cánh tay là lìa tay ngay thì ai còn dám chọc vào hắn?
“Nói cho những đệ tử trong phái là ngày sau, trong học viện không còn Liễu Môn nữa!”
Liễu Khai Nguyên vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
Thiên Tử đổ rồi, hắn ta vẫn không phải là đệ nhất thiên tài của học viện Thiên Thần.
Bây giờ, sau này, còn cái tên của ai vượt qua Tần Ninh đây?
Gã này hành sự không theo một quy tắc nào, ta thích thì ta làm, muốn làm gì thì làm nấy, khiến hắn không vui thì cái gọi là quy tắc học viện hay pháp luật của đế quốc cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Chuyện này đã kết thúc, nhưng sau đó, mọi người đều biết chuyện xảy ra ở đây.
Cái tên Tần Ninh được định sẵn là sẽ vang danh lừng lẫy ở đế quốc Bắc Minh.
Lúc này, phía bên kia, Tần Ninh đang sải bước về khu 36.
Nhìn chỗ mà mấy người vốn đang ở trở nên rối tinh rối mù, Tần Ninh khẽ cau mày.
Thiên Ám lập tức bước lên nói: “Không quá 10 ngày ta sẽ xây dựng lại nơi này, Tần công tử không cần lo lắng”.
Tần Ninh xua xua tay, không nói nhiều.
Hắn đi tới bên đường, ngồi xuống một hòn đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, Thiên Ám và Minh Ung không biết nên mở lời thế nào.
Phía sau hai người, hộ vệ hoàng gia và các trưởng lão của học viện Thiên Thần đều… cung kính đứng đó.
Lúc này, mọi người đang vô cùng khó hiểu.
Tần Ninh giết Thiên Tử, hai vị đại lão lại không hề trách mắng, thậm chí còn không hỏi một câu.
Mà bây giờ, ở đây đợi Tần Ninh.
Đợi cái gì?
Tuy không biết là đợi cái gì, nhưng hai nhân vật đỉnh cấp của đế quốc Bắc Minh mà không đi thì ai dám động đậy?
Lúc này, trong khu 36 xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Một thiếu niên, tùy ý ngồi bên đường, hai vị nhân vật đỉnh cấp của đế quốc Bắc Minh đang trông ngóng chờ đợi.
Phía sau hai người là hơn 100 trưởng lão, vệ sĩ thân phận hiển hách không nói một lời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm buông xuống.
Lúc này, Tần Ninh thở dài một hơi, hai mắt hơi nheo lại mở ra.
Một hơi khí đục thổi ra, hơi thở trong thân thể hắn đã được thăng hoa.
Cảnh giới Linh Đài tầng 8!
Sau đó, Tần Ninh chậm rãi đứng lên, duỗi xương, nắn gân.
Tần Ninh từ từ mở miệng nói: “Thứ nhất, tại cửa vào dãy núi Lăng Vân ở hướng Bắc thành Lăng Vân đi vào 50 dặm, có một nơi tên là Uyên Cốc, người Tần gia chúng ta đang ở đó”.
“Ta đây sẽ phái người đưa Vân Thương hầu cùng người Tần gia tới Đế Đô”, hoàng đế Bắc Minh lập tức nói.
Tần Ninh lườm Minh Ung, nói: