Hai người không khỏi kinh ngạc, Huyền Minh vệ, chính là con rối thủ vệ trong Huyền Minh đại trận, nhưng không rõ số lượng và thực lực đến đâu.
Duy chỉ có một ghi chép mà họ được biết trong những cuốn sách cổ mà họ được thừa kế.
Đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy Huyền Minh vệ thực sự còn sống.
Tần Ninh nhìn Huyền Minh vệ xuất hiện, lạnh nhạt nói: “Xuống dưới xem đi!”
Soạt soạt soạt…
Những bóng hình Huyền Minh vệ lần lượt biến mất không thấy.
Tần Ninh thở dài, nói: “Đợi một chút đi, nếu Huyền Minh đại trận thật sự xảy ra vấn đề thì đối với đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần không phải là chuyện tốt”.
Tần Ninh lại không nói nhiều về việc trong Huyền Minh đại trận có rất nhiều bí mật được ẩn giấu.
Nếu như bị các đế quốc, cương quốc, thậm chí thượng quốc khác biết, thì một khi Huyền Minh đại trận mở ra, những quốc gia này không thể không xông tới.
Đến lúc đó, khó mà tránh được một trận đại chiến.
Chỉ một đế quốc Bắc Minh bây giờ, lại còn là đế quốc sa sút tới đáy thì làm thế nào mà ngăn chặn?
Thời gian cứ thế trôi đi, theo tin tức Lăng Thiên và Thiên Tử bị chết truyền ra, còn có cái chết của mười mấy vị trưởng lão danh dự khiến toàn học viện Thiên Thần trở nên hỗn loạn.
Mà lần này, học viện lại không che giấu hay lấy cớ gì đó về việc này.
Lúc này, Thiên Ám cũng hiểu rõ, để những đệ tử và trưởng lão biết sự khủng khiếp của Tần Ninh, cũng không phải là chuyện xấu.
Tránh cho bọn họ mất não đi gây phiền phức cho Tần Ninh thì cái mạng nhỏ khó mà giữ được.
“Tần sư huynh!”
“Tần sư huynh!”
Lúc này, mấy người Tần Ninh đang từ viện Thiên Thần di chuyển tới khu 36.
Trên đường đi, những đệ tử nội viện, linh đồ hay linh tử đi qua đi lại nhìn thấy Tần Ninh thì cung kính hành lễ, đứng sang bên đường, đợi Tần Ninh đi qua mới dám rời khỏi.
“Thằng nhóc đó là ai mà ngông cuồng như vậy, tới linh tử cũng phải nể mặt hắn?”
Có kẻ không biết tình hình lên tiếng, nhìn Tần Ninh trước mặt, nhỏ giọng nói.
“Thằng nhãi nhà ngươi muốn chết thì đừng kéo theo ta!”
Bạn học bên cạnh lập tức bịt miệng hắn ta, gằn giọng mắng mỏ: “Đó là Tần Ninh!”
“Tần Ninh?”
Người kia nói ngay: “Chính là Tần Ninh giết Lăng Thiên, Thiên Tử và tiêu diệt mười mấy vị trưởng lão danh dự đấy à?”
“Trong học viện, còn có Tần Ninh thứ hai sao?”, một người khác nhìn thấy Tần Ninh đi xa, thở phào một hơi rồi nói: “Nhóc con, lần sau nhớ cho kỹ, đắc tội với hắn thì Thiên Tử cũng bị giết như chơi rồi đấy, chúng ta đừng lao đầu vào chỗ chết”.
“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi”.
Hai người bỗng chốc rời đi một cách dè dặt.
Lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo sau Tần Ninh.
Tần Sơn, Tần Hải, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và hai người trưởng lão Hứa Thông Thiên, Thiên Động Tiên cũng theo sát.
“Bây giờ công tử nổi tiếng rồi”, Vân Sương Nhi cười nói: “Nhìn ánh mắt của những người kia khi nhìn công tử, dường như là công tử sẽ ăn thịt họ vậy”.
“Sương Nhi…”, Diệp Viên Viên nhìn Vân Sương Nhi, khẽ lắc đầu.
“Như thế cũng tốt”.
Tần Ninh cười lạnh, nói: “Tránh phiền phức tìm tới cửa, mất hết thanh tịnh”.
Mà lúc này, Hứa Thông Thiên đi sau cùng có thể nói là khó chịu như ngồi trên đống lửa.
Người sóng vai đi bên cạnh lão ta lại chính là viện trưởng nhiệm kỳ trước Thiên Động Tiên, tới giờ lại là một nhân vật quyền lực cảnh giới Địa Võ.
“Lão viện trưởng có mệt không?”, Hứa Thông Thiên lên tiếng cười nói.
Nghe vậy, Thiên Động Tiên trừng mắt nhìn Hứa Thông Thiên.
Ông ta là võ giả cảnh giới Địa Võ, đi mấy bước là mệt thì thành các thím à?
Hứa Thông Thiên run rẩy cười.
“Bây giờ lão phu là phu xe của Tần công tử, đừng gọi lão viện trưởng nữa”.
“Vâng vâng vâng…”
Hứa Thông Thiên lau mồ hôi.
Không gọi lão viện trưởng thì gọi là cái gì?
Gọi là ông què? Hay gọi là phu xe?
Những tên đó Tần Ninh mới dám gọi chứ còn nếu lão ta dám gọi như thế thì viện trưởng Thiên Ám không lột da lão ta mới lạ.
Trước đây đã phải dè dặt hầu hạ quái thai Tần Ninh thì thôi, bây giờ lại thêm một vị lão viện trưởng.
Mấy người chậm rãi tới khu 36.
Sau khi đi tới khu 36, vào sâu bên trong, cuối cùng, mấy người cũng dừng lại bên ngoài đình viện cực lớn.
Đình viện xây ở