Dọc theo con đường tiếp tục tiến về phía trước, Tần Ninh mang theo Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, ông què cùng Tiểu Thanh vẫn bước đi rất chậm rãi như trước.
“Thật ra cô có thể đánh bại Mộc Dung Nhi chỉ với bảy chiêu.
Mặc dù cô ta có cảnh giới Linh Luân tầng 5 còn cô chỉ mới đạt tới tầng 3, nhưng bản thân cô ta lại nâng cao cảnh giới bằng cách dựa rất nhiều vào đan dược, cảnh giới tầng 5 của cô ta hoàn toàn không ổn định”.
“Đối với đối thủ, không được có một chút mềm lòng nào”.
Nghe vậy, Vân Sương Nhi gật đầu: “Sương Nhi biết lỗi rồi”.
“Ta không khiển trách cô, mà ta chỉ mong cô có thể hiểu được sự thật này.
Mềm lòng với kẻ khác chính là tàn nhẫn với chính mình.
Người bị hại, có thể không chỉ có mỗi một mình cô”.
Vân Sương Nhi lại gật đầu.
“Khe Nam Thiên, đến rồi!” Tần Ninh nhìn về phía trước, gương mặt hiện lên một nụ cười.
Đến rồi sao?
Nhìn ngọn núi hoang vắng phía trước, cả Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều ngẩn ra.
Những gì hiện ra trước mặt bốn người và một con bò chỉ là một ngọn núi hoang vắng, hơn nữa còn hết sức cằn cỗi, cỏ mọc không nổi, xung quanh những ngọn núi khác cũng chỉ cao chừng mấy chục thước, càng giống như những đống đất cao hơn.
Đây là nơi chứa đầy linh dược và bảo vật trời đất trong truyền thuyết, nhưng nếu thêm vào mấy nấm mồ, thì trông chẳng khác nào một bãi tha ma.
“Công tử, có khi nào công tử đã nhầm rồi hay không?”, Vân Sương Nhi kinh ngạc nói: “Nơi này nhìn thế nào cũng chỉ là một ngọn núi hoang cằn cỗi mà thôi...”
“Không sai, bề ngoài xấu xí chính là cách che đậy tốt nhất!”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước về phía trước.
Đã qua bao nhiêu năm rồi hắn mới trở về nơi này, vùng đất ngày xưa vẫn như cũ, chỉ tiếc cảnh còn đây nhưng người thì đã mất.
Tần Ninh phất tay, búa Liệt Thiên đã xuất hiện trong tay hắn.
“Mở!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh liền đập búa xuống đất.
! Ầm…
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên từng hồi.
Mặt đất ầm ầm rung chuyển, và những vết nứt nhanh chóng xuất hiện trên ngọn núi hoang.
Nếu nhìn kỹ thì các vết nứt không hề đều nhau.
Từ ngoài vào trong, các vết nứt ngày càng dày đặc.
“Mau đuổi theo tới nơi có vết nứt dày đặc nhất!”
Lúc này Tần Ninh mới lên tiếng, mấy bóng người lập tức xuất phát với tốc độ cực nhanh, bốn người một bò đuổi theo vết nứt, không ngừng chạy sâu vào trong núi.
“Chính là chỗ đó!”
Tần Ninh rất nhanh mắt, lập tức dẫn đầu chạy tới.
Soạt soạt soạt...!
Bốn bóng người lúc này đều đã chạy tới đó, đứng trong khu vực có vết nứt dày đặc nhất, yên lặng chờ đợi.
Rắc rắc rắc!
Tiếng rắc rắc vang lên càng lúc càng lớn, mặt đất dưới chân bốn người ngay lập tức nứt lớn ra, rồi lại ầm ầm một tiếng vang lên, bốn người bị rơi thẳng xuống dưới.
Đùng đùng...!
Thanh âm nặng nề vang lên, nhưng dù sao cả bốn người đều là võ giả có thực lực từ cảnh giới Linh Luân trở lên, nên cho dù có rơi xuống từ độ cao trăm thước cũng sẽ không bị thương.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng yên tại chỗ, nhìn xung quanh, cả hai đều ngẩn ra.
Ngay cả ông què lúc này cũng há hốc miệng nhìn xung quanh, sững người im lặng.
Nơi bốn người đang đứng là một sơn cốc, nhưng sơn cốc này dường như dài đến vô tận, cảnh vật xung quanh vô cùng hùng vĩ tráng lệ.
“Đây là cái gì?”
Vân Sương Nhi đi đến bên cạnh một cái ao, bên trong ao có những đóa sen xanh bốn lá tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
“Tâm sen bốn lá, dược liệu đặc biệt để luyện chế Tứ Linh Tâm đan”.
Vân Sương Nhi sửng sốt: “Tâm sen là một loại thực vật có giá trị vô cùng lớn, đáng giá ít nhất mười ngàn viên linh thạch, ở đây thực sự lại có...!cả một ao...”
Vân Sương Nhi sửng sốt nói.
Một ao này có tận trăm cây, nếu như bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ hoàn toàn chết lặng.
Lúc này,