“Được rồi.
Ba người tự tìm một nơi chuyên tâm tu hành ở đây đi!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta cũng phải bắt đầu tu hành thêm một lần”.
“Vâng!”
Tần Ninh dặn dò nói: “Nhớ kỹ, ở đây, những linh tài nào mà mọi người biết thì có thể tùy ý hái, nhưng nếu không biết thì nhất định không được chạm vào”.
“Rõ!”
Ba người lần lượt rời đi.
Tần Ninh thở dài một hơi, nhìn xung quanh.
Chọn một chỗ, sải bước chân, đi sâu vào khe núi rộng lớn dưới lòng đất.
Những bông hoa với vô số dáng vẻ khác nhau, những cây đại thụ chọc trời, cả vùng cỏ xanh mượt.
Càng vào sâu bên trong, phong cảnh trong khe Nam Thiên càng khiến mọi người cảm thấy đặc biệt.
Tần Ninh lại không quan tâm đến chuyện này.
Thực ra, hắn ta quen thuộc với nơi này đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa.
Năm đó, hai đứa nhóc Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch nói muốn xây dựng một vườn thuốc như vậy, cầu xin Thanh Vân rất lâu, cuối cùng Thanh Vân mới đồng ý.
Nhưng nhóc Thanh Vân kia chỉ qua quýt cho xong chuyện.
Cuối cùng, vẫn là Tần Ninh đưa ra quyết định, muốn làm thì làm to một chút.
Khe Nam Thiên được sinh ra.
Nơi này do chính tay hắn tạo nên thì sao hắn lại không quen thuộc cho được.
Sau đó, Tần Ninh đi mất nửa ngày trời thì tới giữa một mảnh rừng.
! Rừng núi bạt ngàn với những cây cổ thụ cao hàng chục trượng, cành lá xum xuê, tươi tốt.
Tần Ninh nhìn xung quanh, cuối cùng tùy ý chọn một cây cổ thụ, ngồi xuống, lấy ra lông đuôi của Viêm Hoàng Tước.
.
Kiếm Hiệp Hay
Tần Ninh cầm cái lông, nhẹ nhàng quét lên thân cây cổ thụ.
Sau đó, lông đuôi biến mất không thấy đâu, mà trên thân cây đã hiện lên một khuôn mặt.
Khuôn mặt đó già nua, đầy râu, như da mặt của một ông lão bị bóc ra rồi dán lên thân cây vậy.
“Hắt xì…”
Một tiếng hắt xì vang lên, khuôn mặt già nua đó hít hít mũi, khó chịu nói: “Ai làm phiền lão già ta ngủ đấy?”
“Nhiều năm không gặp, ông vẫn ôm cái bộ dạng cũ kỹ này”.
Lúc này, Tần Ninh tìm một rễ cây nhô ra, ngồi xuống, xa xăm nói: “Xem ra ông ở đây thoải mái nhỉ, có cần ta rút lõi cây của ông ra, nấu bát canh uống rồi nói chuyện đời người không?”
“Ngươi ngươi ngươi… thằng nhóc nhà ngươi…”
Khuôn mặt già nua kia lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn Tần Ninh, nói kháy: “Thằng nhãi nhà ngươi vẫn chưa chết”.
“Ông có chết thì ta cũng không chết được!”
Tần Ninh cười mắng rồi nói tiếp: “Thế nào? Đời này cứ định trải qua như thế này à?”
“Ông chính là Mây Thần Ngũ Hành, là một phần của cây Thế Giới, tới giờ cây Thế Giới đã nắm giữ các tầng trời, ông không định phát triển thêm nữa, trở thành nhánh thứ hai của cây Thế Giới sao?”
“Xì, Tiểu Cửu U, bớt bớt lừa bịp trước mặt lão già này đi”.
Lão gia kia xì một tiếng: “Bây giờ toàn thể thế giới các thần đều loạn như cào cào.
Tuy ta chỉ là một nhánh của cây Thế Giới nhưng cũng cảm nhận được trong thế giới các thần chẳng có gì hay ho”.
Nghe lời này, biểu cảm của Tần Ninh trở nên nghiêm túc.
“Nói chút nghe coi”.
“Những điều ta biết có hạn, chỉ có thể nói cho ngươi biết một phần”, lão già cẩn thận nói: “Nhưng ngươi phải bảo đảm với ta, Tiểu Cửu U, thu lại mấy suy tính trong lòng ngươi đi.
Năm đó, ngươi đã cứu ta nhưng ta đã thay ngươi trấn giữ vùng đất này gần 9 vạn năm rồi.
Ngươi không thể lấy oán trả ơn!”
“Yên tâm đi, bây giờ ta yếu tới mức đáng thương, không thể rút lõi cây của ông đâu”.
“Xì…”
Lão già xì một tiếng, tỏ rõ là không tin.
“Nói cho ta biết vài tình hình trong thế giới các vị thần.
Ông biết gì thì nói nấy”.
Lão già nghe thấy lời này thì thở dài.
“Năm đó, Vô Thượng Thần Đế Mục Vân, thống nhất vạn giới, lập nên thế giới của các vị thần, thống nhất 9 giới trong trời đất, tạo ra Cửu Thiên Vân Minh, phong quang vô tận”.
“Nhưng cùng với việc Vô Thượng Thần Đế mất tích, Cửu Thiên Vân Minh không còn Mục Vân nữa thì như một đám rồng mất đầu, các chủng tộc và thế lực khác cũng bắt đầu hành động chút một”.
“Lại thêm trong Cửu Thiên Vân Minh không bảo ban được nhau nên cũng xảy ra phân chia…”
Tần Ninh xua