Thời gian dường như dừng lại, Tần Ninh ngồi đó không nói một lời.
“Ngươi cũng đừng nghĩ nữa.
Bây giờ ngươi đã kết thúc chín đời chín kiếp, nhưng trải qua đời thứ 10 thì dựa vào tư chất của ngươi mà muốn trở lại Cửu Thiên Vân Minh cũng là chuyện sớm muộn”.
“Có ngươi ở đó, ta nghĩ mấy vị thân nương của ngươi nhất định sẽ không náo loạn với mẹ ngươi”.
“Nói thật lòng, giá trị thân phận của ngươi có vài phần giống với cha ngươi, có thể khiến mấy vị thân nương của ngươi đoàn kết một lòng”.
Lão già xa xăm nói.
“Ta hiểu…”
Tần Ninh quả thật rất rõ điều này.
Trong rất nhiều chị em thì tư chất của hắn xuất sắc nhất, mấy vị thân nương cũng coi hắn như con đẻ.
“Được rồi, được rồi…”
Tần Ninh xua tay, xoa xoa hai bên thái dương.
Bây giờ không phải là lúc cân nhắc đến chuyện này.
“Cửu Thiên Vân Minh, không có cha ta thì còn có ta, sợ gì mấy tên điên cuồng muốn vượt mặt”.
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Sớm muộn cũng có một ngày, chúng sẽ biết, thế giới các thần cần hòa bình chứ không phải phản kháng”.
Nhìn thấy biểu cảm của Tần Ninh, lão già im như thóc, lẩm bẩm nói: “Cái bộ dạng này thật sự giống ông già nhà ngươi…”
Lúc này, Tần Ninh đứng lên, thở phào một hơi.
“Cần lấy một số thứ ở chỗ ông…”
Tần Ninh cười khà khà nói.
“Hả? Không được, lão đây chỉ còn lại một lõi cây để duy trì, ngươi còn muốn lấy lõi cây của ta thì ta sống thế nào!”
“Lắm lời cái gì, ta không lấy lõi cây của ông, chỉ cần dịch Mây Thần của Mây Thần Ngũ Hành, cũng không cần nhiều, chỉ cần một bình nhỏ là đủ”.
! Lời này vừa nói ra, sắc mặt lão già nhăn nhó vô cùng.
Một bình dịch Mây Thần Ngũ Hành, đó chính là hút máu của ông ta mà.
“Cho không đây?”
“Cho cho cho…”, lão già khổ sở nói.
Không cho được sao? Không cho thì chính là chết đấy!
Tần Ninh lấy ra một bình ngọc màu xanh lục, to bằng bàn tay, bàn tay vung lên đẩy chiếc bình rơi xuống bên thân cây.
Những tiếng tí tách vang lên, từng giọt chất lỏng chảy vào trong bình ngọc bích.
Dịch Mây Thần Ngũ Hành!
Ánh mắt Tần Ninh lóe sáng.
Có thể nói trên toàn đế quốc Bắc Minh, hay là trên toàn Cửu U đại lục đều không thể tìm thấy thứ này.
“Đa tạ!”
Sau khi lấy đủ một bình, trong mắt Tần Ninh lộ ra vẻ vui mừng phát điên.
Nếu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng.
Từ khi các cô đi theo Tần Ninh đến giờ, vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng vui mừng như điên của Tần Ninh thế này.
“Bên ngoài có rất nhiều người tới, ông cẩn thận bảo vệ nơi này.
Còn nữa, sau này có thể để hậu nhân của hai nhóc thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch đi vào đây, nhưng ông cũng phải trông chừng, không thể phá hỏng mất gốc rễ của nơi này”.
“Hê hê, cái này thì ngươi yêu tâm.
Trên trời dưới đất này, trừ ngươi ra thì ta không sợ bất kỳ ai.
Ai dám làm loạn thì ta thịt luôn kẻ đó”.
“Lão già lắm lời, ta đi đây!”
Tần Ninh đứng dậy, rời đi.
Nghe thấy câu nói này, lão già chợt thở phào một hơi.
Nhưng bỗng nhiên, bước chân của Tần Ninh chợt dừng lại.
“Ấy… sao thế? Thiếu chủ Mục Ninh?”, lão già cảm thấy căng thẳng ngay.
Tần Ninh xoay người, nhìn lão già, thành thật nói: “Lão già, chỉ cần ông liên hệ được với cây Thế Giới thì đừng quên nói cho đám người của thế giới các thần, ông đây sớm muộn cũng có ngày quay lại”.
“Dám bắt nạt mẹ ta, bắt nạt anh chị em ta thì ông nói cho chúng biết, đến lúc đó, ngay cả cơ hội cầu xin cũng không có đâu”.
Bước đi của Tần Ninh mạnh mẽ, từng bước rời khỏi nơi thật sâu trong rừng già.
Nghe vậy, lão già khẽ giật mình.
“Đáng sợ, đáng sợ, chọc không nổi, không dây vào được, cùng lão già nhà hắn đúng là đúc từ một khuôn mà ra”.
Sau đó, trong khu rừng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Tần Ninh từng bước đi ra tới lối ra của khe núi.
Hắn ngồi xuống, thở dài, lấy bình ngọc