“Đan của Thiên Sa Mạc tốt tới đâu, ta không thấy!”
Một tiếng cười nhạt vang lên, chợt thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn tới một phía dưới đài.
Tần Ninh mặc một bộ quần áo màu trắng, bên cạnh có Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo, càng khiến mọi người chú ý.
Bị nhiều người nhìn như vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi chợt sững sờ.
Công tử nhà mình, hình như từ trước đến nay đều không thích quản chuyện nhỏ nhặt mà!
“Tiểu ca Tần Ninh!”
Nhìn thấy Tần Ninh, vẻ mặt đại sư Khương Vinh chợt tràn đầy vui mừng.
Lão ta có ấn tượng quá sâu sắc với Tần Ninh.
Một lần trò chuyện, thu lời tới cuối đời.
Sự hiểu biết và kiến thức về đan thuật của Tần Ninh, hoàn toàn không tương đồng với tuổi tác của hắn.
“Đại sư Khương Vinh, đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp!”
Khương Vinh nhìn Tần Ninh, chắp tay cười nói.
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc.
Thiên Sa Mạc kia cũng vô cùng sửng sốt.
Khương Vinh chính là linh đan sư thất phẩm, trong Thánh Đan các bọn họ có thể gọi là quyền cao chức trọng, hơn nữa, bản thân là luyện đan sư nên từ trước tới nay cũng có một chút kiêu ngạo.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Ninh thì sự kiêu ngạo trong lòng đại sư Khương Vinh lại tan thành mây khói.
Hắn vẫn tỏ thái độ như lần đầu tiên nhìn thấy đại sư Khương Vinh.
Ngay cả khi nhìn thấy các chủ cũng chưa thấy