Đan thuật của Thiên Sa Mạc quả thật rất giỏi, lời nói của Tần Ninh thật sự khiến người khác lấy làm lạ.
“Tức giận thế làm gì? Đan thuật của ngươi thế nào thì trong lòng tự biết rõ.
Nếu ta nói lung tung thì sẽ xin lỗi ngươi!”
Lời nói của Tần Ninh tuy khách sao nhưng bộ dạng kia thì không hề mang chút khách sáo nào.
Mà giống như đang nói, đức hạnh của ngươi thế nào mà trong lòng ngươi còn không biết sao?
“Hừ! Lắng tai nghe cao kiến!”
Thiên Sa Mạc hừ một tiếng, tức giận tích đầy lồng ngực.
“Không đến mức cao kiến, chỉ là nói ra cách nhìn của ta mà thôi!”
Tần Ninh nhìn Khương Vinh, cười nhạt nói: “Không biết Khương đại sư có từng nghe đến một loại dược liệu tên là… cỏ Bạch Sắc!”
Nghe vậy, Khương Vinh không biết sao mà nói: “Cỏ Bạch Sắc vốn có lá cỏ màu xanh, nhưng gặp nước thì hóa thành màu trắng, thông thường chỉ dùng làm dược liệu để luyện chế một số linh đan nhất phẩm, nhị phẩm”.
“Đúng vậy, nhưng cỏ Bạch Sắc không gặp nước mà là gặp… bột linh thạch thì sao?”
“Gặp bột linh thạch…”
Khương Vinh hơi giật mình, trong lòng như có suy nghĩ.
“Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Thiên Sa Mạc lúc này tỏ rõ vẻ hoảng loạn, hậm hực nói.
Nhưng rất rõ ràng là câu nói không đủ sức nặng.
Tần Ninh nhìn Thẩm Văn Hiên, cười nói: “Trên người ngươi có cỏ Bạch Sắc không?”
“Có…”
Thẩm Văn Hiên lập tức lấy ra một