“Giờ ta xin tặng nó cho Tần công tử, mà Tần công tử cũng chỉ cần treo cái danh vậy thôi, làm một vị khách mời của Thánh Đan các ta!”
Chỉ vậy thôi?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn lệnh bài.
Với thân phận của Khương Vinh thì chắc sẽ không nói láo, thấy lệnh bài này giống như thấy đại sư Khương Vinh vậy.
“Hay là thôi đi!”
Tần Ninh lại từ chối, cười đáp: “Ta vẫn thích tự do hơn.
Thánh Đan các của các ông không hợp với ta, nhưng có cơ hội ta có thể đến Thánh Đan các để giảng giải đan thuật miễn phí”.
Sắc mặt của đại sư Khương Vinh trở nên ảm đạm.
“Được rồi, tiểu ca Tần Ninh không thích thì ta cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng nếu tiểu ca Tần Ninh cần bất kỳ điều gì có thể tìm đến ta, chỉ cần có thể giúp thì ta sẽ lập tức xuất hiện”.
“Được!”
Tần Ninh thật sự không muốn bị bó buộc.
Lúc hắn còn là Cửu U Đại Đế thì chưa phải là đan sư xuất sắc.
Nhưng khi trải qua đời thứ năm, hắn đã dùng cả đời nghiên cứu đan thuật, được các trời và vạn giới gọi là Cửu Nguyên Đan Đế.
Trong vạn giới các trời thì Tần Ninh tự xưng hiểu rõ về đan thuật nhất, không ai có thể vượt qua hắn.
Một Thánh Đan các nho nhỏ đúng là không thể khiến hắn hứng thú.
Một tiếng gió bỗng vang lên.
Bóng dáng của Thương Hư xuất hiện bên ngoài đình nghỉ mát.
“Công tử, người của thượng quốc Thánh Nguyệt! không chịu gặp chúng ta!”, Thương Hư bối rối nói.
“Ồ? Không gặp à?”
Tần Ninh sửng