“Thẩm Thiên Trầm có một ít duyên với lão phu”.
Khương Vinh cười khà khà nói: “Không ngờ Thiên Địch Nguyên cũng chạy đến thượng quốc Thánh Nguyệt, người này trước giờ đều tự kiêu vì thiên phú của mình.
Là linh đan sư ngũ phẩm mà chẳng coi ai ra gì, ta cũng đang mong Thẩm Thiên Trầm có thể dạy dỗ được lão ta đây”.
Thiên Địch Nguyên?
Thiên Sa Mạc?
Hình như có chút quan hệ!
“Tên nhóc Thiên Sa Mạc đó là cháu của Thiên Địch Nguyên, nhà họ Thiên trong Thánh Đan các cũng coi như có căn cơ thâm sâu.
Thiên Hằng Viễn là một trong ba các phó của Thánh Đan các”.
Khương Vinh giải thích.
Khương Vinh nói vậy thì mấy người Tần Ninh liền hiểu ra.
Xem ra việc Thiên Sa Mạc khiêu chiến các thiên tài đan thuật, lần này đến thượng quốc Thánh Nguyệt không phải là ngẫu nhiên.
Náo nhiệt như vậy thì đúng là thú vị rồi đây.
Đại sư Khương Vinh mời nhóm Tần Ninh ở lại trong Thánh Đan các, Tần Ninh từ chối mãi mà không được, bèn đi theo Khương Vinh đi vào trong phòng của Thánh Đan các nghỉ ngơi.
Buổi tối, Tần Ninh mãi mới định yên tĩnh tu luyện một chút, thì Khương Vinh lại đem rượu thịt đến muốn cùng Tần Ninh ngắm hoa thưởng nguyệt.
Một vị linh đan sư thất phẩm tốn bao nhiêu công sức chỉ để làm một thiếu niên vui lòng như vậy, đúng là khó