Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn, đại ca, nhị ca đều trông rất u ám.
“Tâm Duyệt tỷ!”
Nhìn thấy Tần Tâm Duyệt đứng phía sau chú hai, Tần Ninh cười nói: “Đã lâu không gặp rồi, Tâm Duyệt tỷ, lần này, Hâm Hâm lại chọn một vị công chúa thượng quốc làm vợ cũng xứng với đệ ấy.
Bây giờ chúng ta xuất phát, tới thượng quốc Đại Minh định hôn ước thôi!”
“Mấy ngày này đã để mọi chuyện bị trì hoãn, hại cả nhà phải đợi ta.
Quả thật là có lỗi quá”.
Tần Tâm Duyệt nhìn Tần Ninh, giữa ấn đường u ám, trong hai mắt lại lấp lánh sương mù.
“Tâm Duyệt tỷ, sao vậy?”
Tần Ninh nhìn xung quanh, không khỏi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Tâm Duyệt mỉm cười nói: “Không sao, Ninh đệ, ta chỉ vui thay cho đệ, mừng thay cho Hâm Hâm thôi”.
“Nhưng, Hâm Hâm nói không muốn lấy Minh Thanh Thanh nữa, hơn nữa đã trở về thành Lăng Vân, đóng cửa khổ tu rồi”.
Tần Tâm Duyệt lại nói: “Ninh đệ, chưa nói cho đệ biết là sợ đệ lo lắng đệ ấy chịu ấm ức gì, lại ra mặt cho đệ ấy.
Đệ yên tâm, chúng ta đã điều tra kỹ càng rồi, đệ ấy không chịu ấm ức gì cả, chỉ là cãi nhau với Minh Thanh Thanh thôi…”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần Ninh lập