Một giọng nói nghẹn ngào vang lên, Tần Ninh chậm rãi đi ra.
“Thả nhị thẩm ra”.
Tần Ninh lại nói.
“Ta phải giết ngươi!”
Tần Tâm Duyệt thả mẹ mình ra, người phụ nữ kia xông thẳng tới Tần Ninh, lại vung lên một cái tát.
Bốp…
Âm thanh giòn giã của cái tát khiến tất cả mọi người đều giật mình thon thót.
Những người ở đây, cho dù là Thiên Động Tiên cảnh giới Địa Võ tầng 7, Thiên Ám, Minh Ung, Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ đối với Tần Ninh, đừng nói là một cái tát mà chỉ cần cao giọng thôi đã rụt cổ lại rồi.
Nhưng lúc này, đã là hai cái tát.
“Ngươi hại chết Hâm Hâm, là ngươi!”
“Nhanh kéo mẹ con đi!”, Tần Viễn Sơn quát lên.
Phu nhân bị kéo đi, nhưng tiếng mắng chửi đó vẫn vang vọng rất lâu không ngừng.
“Công tử…”
Diệp Viên Viên đi lên trước.
Tần Ninh xua xua tay, vẻ mặt đỏ bừng nhưng lại đứng bất động.
“Phụt…”
Bỗng nhiên, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
“Ninh nhi!”
“Tần công tử!”
“Công tử!”
Lúc này, mười mấy người vây lại.
Bàn tay Tần Ninh ôm lấy miệng, nhưng từng ngụm máu tươi vẫn không ngừng phun ra.
Thời gian mười mấy ngày qua, để khôi phục tinh khí căn nguyên của lão cây mà hắn đã điều động linh tính dược liệu trong khe Nam Thiên, dốc hết tâm huyết.
Mà lúc này, nghe thấy tin Tần Hâm Hâm đã chết thì đáy lòng dâng lên một luồng bi thương đánh thẳng vào tim, khó có thể chống đỡ.
“Đưa ta đi!”
Tần Ninh nặng nề nói: “Ta muốn gặp Hâm Hâm!”
Lúc này, không ai dám ngăn cản.
Đám người tránh ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dìu Tần Ninh, đi tới đại điện trong hoàng cung.
Đây là nơi thượng triều của hoàng thất Bắc Minh, nhưng lúc này, trong đại điện, một quan tài trang nghiêm đang lặng lẽ nằm đó.
Tần Ninh vùng vẫy tránh khỏi sự dìu đỡ của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, đi tới trước quan tài, bàn tay vung lên, mở nắp quan tài ra.
Một người nằm trong quan tài.
Thân hình hơi mập kia, khuôn mặt kia