“Tần công tử, những chuyện mà công tử bảo chúng ta điều ta đã điều tra xong rồi.
Hậu nhân của kiếm thánh Kiếm Âm Sơn, tới giờ đang ở một thành lân cận đế đô cương quốc Nam Yến, nghe nói là gia tộc hạng 2 của thành này…”
“Thành nào?”
“Thành Cam Ninh!”
Sở đế lúc này chắp tay nói: “Còn rốt cuộc là thế nào thì thời gian ba ngày quá ngắn, chúng ta vẫn chưa điều tra kỹ càng, hơn nữa dù sao cương quốc Nam Yến cũng là một cương quốc lớn, chúng ta cũng không thể vươn tay quá xa”.
“Được rồi, ta đã biết!”
Tần Ninh từ tốn nói: “Thành Cam Ninh, cương quốc Nam Yến!”
Sở đế và Địch đế lui xuống, lúc này trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng hầu hạ được vị tổ tông này, nếu không, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, Tần Ninh lại vẫy tay với Tiểu Thanh.
Con bò này giờ đã cao hơn một mét rưỡi, lông xanh bao phủ toàn thân, sắc nhọn vô cùng, trông cực kỳ uy phong, đã xuất hiện bản chất vốn có của Thương Thanh Quỳ Ngưu.
“Thời gian này, ta thấy ngươi đi cùng Tiểu Phi lại sắp muốn bay rồi đấy.
Bây giờ bắt đầu đi theo ta, đi mau, lắp xe, chuẩn bị xuất phát”.
“Bò…”
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Thanh chợt cau lại.
Thiên Động Tiên khom lưng: “Vệ tiên sinh vẫn chưa trở lại, hay là đợi thêm ạ”.
“Không cần, nói với lão Vệ, sau khi trở lại thì tới thành Cam Ninh của cương quốc Nam