Thế nhưng, có thể biết, Tần Ninh của hiện tại, không ai có thể ngăn cản được.
Ở biên giới đế quốc Bắc Minh, một con Thanh Ngưu đang kéo một chiếc xe ngựa phổ thông, một chàng thanh niên khuôn mặt tuấn tú, tay cầm roi ngắn, ngồi ở phía trước xe ngựa.
Trong xe ngựa, một chàng thiếu niên bộ dáng khôi ngô, tóc dài túm gọn, buộc đằng sau gáy, giờ phút này lông mày hơi cau lại.
“Tiểu Thanh, ngươi không thể đi chậm hơn được chút à?”
Lúc này, Tần Ninh nhịn không được mà nói: “Xóc nảy chết ta rồi!”
Tiểu Thanh nghe thấy lời này, ồ ồ lên một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng vọt.
“Tiểu tử thúi, xem ta có đánh chết ngươi không!”
Nghe thấy tiếng quát của Tần Ninh, Tiểu Thanh càng thêm vênh váo đắc ý, chỉ có Thẩm Văn Hiên ngồi ở phía trước xe ngựa là liên tục cười khổ.
Tiểu Thanh này, hắn ta cũng biết, lai lịch của nó không tầm thường, nó chính là hậu duệ của Thanh Kỳ Ngưu, rất có linh tính, trừ việc không thể mở miệng nói được tiếng người, thì việc nghe hiểu con người nói chuyện dường như cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì.
Mà đối với Tần Ninh, Tiểu Thanh vừa run vừa sợ, thế nhưng tính cách trước sau vẫn hệt như một đứa trẻ con, vì thế trên đường đi cũng vô cùng vui vẻ.
Theo lời Tần Ninh nói, bọn họ cũng không gấp đến cương quốc Nam Yến, cho nên suốt quãng đường, xe trâu đi rất từ từ.
Mà trong khoảng thời gian này, từ tận đáy lòng, Thẩm Văn Hiên dường như đã hoàn toàn bội phục Tần Ninh, những chỉ dẫn và giảng giải về Đan thuật quả thật khiến hắn ta có cảm giác rằng Đan