“Về lại gia tộc!”, nhóc ham tiền mỉm cười rồi nói tiếp: “Nguy cơ trong tộc đã được giải quyết nên họ đã gọi ta trở về”.
“Đi đường bảo trọng!”, Triệu Bân gượng cười.
“Hẹn ngày gặp lại!”
Nhóc ham tiền nói xong thì tiến về trước, nhón chân, hôn Triệu Bân một cái.
Sau đó thì bỏ chạy thật nhanh, gò má còn ửng đỏ, cũng không biết từ lúc nào, cô nhóc đã biết thổn thức, mỗi lần nằm mơ đều mơ thấy người tên Triệu Bân.
“Hẹn ngày gặp lại!”
Tử Linh không bước xuống, chỉ khẽ mỉm cười với Triệu Bân.
Bạch hạc sải cánh, vút qua bầu trời như một tia sáng trắng.
“Hẹn ngày gặp lại!”
Triệu Bân lẩm bẩm, rồi quay người ra khỏi biệt uyển.
Đã mười mấy ngày, Triệu Bân không ra khỏi phòng và cũng đã mười mấy ngày hắn không ngủ, đầu tóc rối bời, miệng mồm cũng khô khốc, vốn dĩ là một thiếu niên đầy sức sống nhưng giờ lại có thêm chút tang thương không hợp với tuổi thực.
Một trận chiến đẫm máu thật sự đã khiến hắn trưởng thành lên rất nhiều.
“Thiếu chủ”.
Trên đường, hắn gặp rất nhiều thị vệ, các tốp quân xen lẫn vào nhau, tất cả đều do người nhà họ Triệu dẫn đầu, từ xa họ đã lên tiếng chào hỏi hắn.
Nhưng sau khi chào xong thì mới phát hiện ra mình đã chào sai, thế là lại vội vã sửa lại thành “tộc trưởng”
Triệu Bân vốn không hề quan tâm đến chuyện đó.
Hắn lượn lờ khắp các ngóc ngách của nhà họ Triệu như một bóng ma, vừa