Chuẩn bị sẵn trước, phòng khi bất trắc.
Ngộ nhỡ ngày nào đó có kẻ thù đánh đến, nếu như đánh không lại thì có thể trốn thoát từ đường hầm này.
“Phụ thân, con phải đi đây!”
Triệu Bân đứng trước giường băng ngọc, cắm ba nén nhang, cúi đầu lạy ba lạy.
Lần này hắn đi rồi cũng không biết khi nào mới quay lại được, cũng chẳng biết có thể trở lại được không.
Hắn lại đến vái lạy trước bài vị tổ tiên trong từ đường Triệu gia.
Lúc hắn ra phố thì đã trùm huyền bào tị thế lên người.
Hắn đến cửa hàng binh khí, phủ thành chủ, cũng như Đấu Giá các để chào tạm biệt bọn lão Huyền Đạo, câu nói mà hắn nhận được gần như đều là: “Đi đường bảo trọng!”
Hắn nhìn lại thành Vong Cổ lần cuối rồi từ từ rời khỏi đó.
Quạc!
Đại Bằng vút qua bầu trời như một đám mây màu, tiếng kêu cực kỳ ai oán, tâm ý nó tương thông với chủ nhân, có thể cảm nhận được sự bi thương trong lòng Triệu Bân, chỉ mới mấy ngày mà một gia đình yên ấm đã trở nên tang tóc.
Triệu Bân lặng thinh, suốt dọc đường đều không nói gì.
Hắn từng nhìn ý thức, nhưng chỉ là một mảng mơ hồ.
Từ trước đến giờ, hắn đã quá dựa dẫm vào Nguyệt Thần, giống như một cậu ấm con nhà giàu nhiều bí thuật, công pháp, phép thần thông… Thứ gì cũng dễ dàng có được.
Hắn đã sống quá thảnh