Tần Ninh chậm rãi nói ra mấy câu đó, ánh mắt Vũ Thiên Hành nhìn Tần Ninh cũng dần dần trở nên âm trầm bất định.
“Làm sao? Muốn giết ta à?”, Tần Ninh cười nhạt: “Ta đang nói theo tổ huấn của các ngươi mà, hàng vạn năm qua, người khác không biết, không có nghĩa là ta không rõ”.
Giết?
Nhóm Kiếm Tiểu Minh tức thì lo lắng hẳn lên.
Sao Tần Ninh mới nói mấy câu mà Vũ Thiên Hành đã muốn giết người rồi vậy.
“Thằng nhãi kia, ngươi đừng có làm loạn”.
Vũ tam gia nhất thời quát lên: “Tần đại gia là khách quý của Vũ phủ, ngươi không đắc tội được đâu, biết không hả?”
Nghe vậy, Vũ Thiên Hành chỉ thấy buồn cười.
Cái gì mà ông ta không đắc tội nổi? Ông ta là trưởng tộc Vũ gia, đừng nói là thành Thiên Vũ này, coi như toàn bộ Cửu U đại lục này cũng không có ai là người ông ta không đắc tội nổi hết.
“Ta cũng lâu rồi chưa gặp thanh niên nào kiêu ngạo như vậy, chỉ với câu nói kia thôi mà ngươi đến một mình thì ta cũng giết chết ngươi lâu rồi”.
“Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi vì đã không giết ta à?”
Tần Ninh lại nói: “Tổ thượng của Vũ gia ngươi là Vũ Đế, anh danh một đời, mười vạn năm trước, khi Cửu U Đại Đế chưa xuất hiện, có thể nói ông ta là số một