“Làm sao ngươi biết?”, Vũ Thiên Hành thay đổi sắc mặt.
“Ta đoán!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Vũ Thiên Hành hừ một tiếng, không đáp nữa.
“Cô nhóc bên ngoài đến từ gia tộc Hoàng Phủ à? Hoàng Phủ gia cũng là một trong các thế gia, nội tình không kém Vũ gia các ngươi.
Người ta có chuyện muốn nhờ, ngươi cũng không thể coi như không thấy, vậy sao mà được?”, Tần Ninh đột nhiên nói.
“Hoàng Phủ gia có một vị gần tọa hóa, cho nên tới tìm Vũ gia chúng ta tìm biện pháp để kéo dài tuổi họ của người đó”.
Vũ Thiên Hành thản nhiên đáp: “Vũ gia ta lánh đời không xuất hiện, từ chối giúp đỡ chẳng bằng không gặp còn hơn”.
“Cái loại vô lương tâm!”, Tần Ninh mắng.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ngươi là loại vô lương tâm.
Tổ tiên các ngươi vẫn còn ghi lại, sau khi Vũ Đế mất, thế gia Hoàng Phủ từng giúp các ngươi viện trợ, mới khiến truyền thừa Vũ gia không đứt đoạn.
Người ta có việc cần nhờ, thế mà Vũ gia các ngươi né tránh không gặp”.
“Đây không phải vô lương tâm thì là gì?”
Lúc này, thấy Tần Ninh và Vũ Thiên Hành nói chuyện, Vũ tam gia rất thức thời ngồi bên cạnh, cũng không tính xen vào.
Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên, Thiên Linh Lung cùng Lý Nhất Phàm nghe vậy cũng là ngơ ngác, đứng ở bên cạnh, không rõ đầu đuôi.
“Lão mù! ”, Kiếm Tiểu Minh kéo tay Vũ tam gia, nói: “Ca ca ta đang nói gì với Vũ Thiên Hành vậy?”
Vũ tam gia lườm Kiếm Tiểu Minh, nói: “Ngươi gọi Tần đại gia là ca ca nên ta nể mặt nói cho ngươi