“Ông?”
Kiếm Tiểu Minh nhìn Vũ tam gia, xì một tiếng, không nói nữa.
Lão già mù này nói như mê sảng, thật không thể tin được.
Mà lúc này, Vũ Thiên Hành nhìn Tần Ninh, ánh mắt lộ vẻ thăm dò.
“Khó trách mà Vũ gia đưa ngươi đến đây, xem ra ngươi cũng biết nhiều chuyện thật!”, Vũ Thiên Hành hờ hững nói.
“Được, sự tình của thế gia Hoàng Phủ thì ta cũng chỉ khuyên như vậy, dù sao nói không chừng các ngươi còn phải kề vai chiến đấu, đến lúc ấy sẽ vì chuyện này mà xảy ra hiềm khích thì không ổn thôi.
Ngươi muốn làm gì thì cứ tùy ý đi”.
“Lần này ta tới cũng không phải vì mục đích đó, ta cần mượn một món đồ vật của Vũ gia các ngươi để đi vào sa mạc!”
“Thứ gì?”
Vũ Thiên Hành lại nói.
“Kích Đại Vũ!”
Lời này nói ra, trong giây lát, đình nghỉ mát toát ra một hơi thở cuồng bạo, mọi người đều cảm giác được một sát khí mạnh mẽ bùng nổ.
Thấy cảm xúc của Vũ Thiên Hành, Tần Ninh không khỏi nói: “Chỉ mượn một cái kích Đại Vũ thôi, ngươi kích động như vậy làm gi?”
Chỉ mượn một cái kích Đại Vũ thôi?
Vũ Thiên Hành thật sự muốn đánh cho Tần Ninh một trận.
Kích Đại Vũ là bảo vật gia truyền của ông ta, chính là linh khí đỉnh cao, thần binh của lão tổ tông há là thứ một tên nhãi con muốn mượn là mượn à?
“Đừng có nhìn