“Đúng vậy, ta có thể làm chứng cho Tần đại gia!”
Một giọng nói nhỏ xíu vang lên.
“Ngươi, ngươi là cái! ”
Vũ Thiên Hành vừa định mở miệng, nhưng nhìn thấy con tôm cát nhỏ đứng vững trên vai Tần Ninh thì sắc mặt biến đổi, miệng cứng ngắc, như thấy một chuyện gì kinh thiên động địa lắm.
Nhất thời, ông ta chết đứng tại chỗ.
“Ta là cái thá gì à? Phải không?”, con tôm cát nhỏ nhếch miệng cười, khoanh càng trước người, bộ dạng cao cao tại thượng.
“Không ạ không ạ!”
Vũ Thiên Hành lúc này quỳ sụp xuống, ba quỳ chín lạy, sắc mặt tái xanh, khẩn trương nói: “Đệ tử Vũ gia Vũ Thiên Hành tham kiến đại nhân Hà Tôn!”
Trong nháy mắt, bốn người Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung, Kiếm Tiểu Minh cùng Thẩm Văn Hiên hoàn toàn kinh ngạc, bốn người ngơ ngác, sắc mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.
Cái quái gì đây?
“Đại nhân Hà Tôn, vãn bối chưa nhìn thấy ngài, vãn bối đáng chết, đáng chết!”
Vũ Thiên Hành lúc này lại bái lạy lần nữa.
“Rồi rồi, đứng dậy đi!”
Tôm cát nhỏ khoát tay nói: “Đây chính là Tần Ninh Tần gia, đừng có gọi suông là Tần Ninh như thế, không có tí lễ nghĩa gì cả”.
“Dạ dạ dạ!”
Vũ Thiên Hành nhìn sang Tần Ninh, chắp tay nói: “Chào Tần gia ạ!”
“Kích Đại Vũ kia đúng là để lại để phong ấn Ma tộc, Tần gia nói không sai, ta có thể làm chứng”, tôm cát nhỏ lại nói: “Vũ Đế không còn nữa, các ngươi