“Vâng!”
Vũ Thiên Hành cuối cùng không nói nữa, chắp tay tiễn mấy người đi.
Dần dần, Vũ phủ yên tĩnh trở lại.
“Cha!”
Vũ Vân Phàm kia không nhịn được nữa, hỏi: “Không còn kích Đại Vũ nữa thì chúng ta biết ăn nói sao với các trưởng lão khác ạ?”
“Nói chuyện? Việc gì phải nói chuyện với bọn họ?”
Vũ Thiên Hành đáp: “Nếu muốn, bảo họ đi mà tìm đại nhân Hà Tôn ấy”.
“Cha, con tôm vàng đó rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy ạ?”
“Im miệng!”, Vũ Thiên Hành vội vàng nói: “Ta nhắc lại một lần, đó là đại nhân Hà Tôn”.
“Hà Tôn! ”
Một con tôm thoạt nhìn có chút ánh vàng trên thân, ngoài ra chẳng có gì kỳ lạ, sao lại khiến cha phải kiêng kỵ như thế chứ?
Rốt cuộc con tôm này có lai lịch gì?
Quan trọng hơn nữa, là cha sợ Hà Tôn, mà lại còn! rất cung kính Tần Ninh?
Sao mà kỳ lạ như vậy chứ?
Không chỉ có Vũ Vân Phàm, chính Vũ Thiên Hành còn đang thấy lạ.
“Cha, đại nhân Hà Tôn đó rốt cuộc có lai lịch gì vậy?”
“Đại nhân Hà Tôn, ở trăm ngàn năm trước, chính là đồng bọn của! lão tổ nhà chúng ta!”, Vũ Thiên Hành im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Con cứ hiểu là đồng bọn được rồi!”
“Đồng bọn?”
“Ừm, ta cũng không rõ lai lịch của đại nhân Hà Tôn, nhưng chẳng qua