“Kệ đi”, Vũ Thiên Hành tiện đà nói: “Ta cũng không có cách nào với vết thương của ông ngoại cô gái đó cả, mà Vũ gia chúng ta cũng hết cách.
Nhưng nếu cô gái ấy đã thông suốt, ta dẫn đường chỉ lối giúp thì có khi còn cứu được mạng của ông nội cô ấy!”
“Con trai đã hiểu!”
Vũ Thiên Hành nhìn Vũ phủ to lớn, yên lặng không nói.
Mà lúc này, Tần Ninh đem theo bốn người Lý Nhất Phàm ra khỏi Vũ phủ, đi ra khỏi thành Thiên Vũ.
“Hì hì, Tần đại gia, có Hà gia ở bên cạnh ngài thì chắc ta không cần đi theo nữa đâu nhỉ.
Nếu ngày nào ngài muốn quay lại thì cứ báo trước cho lão Vũ mù ta, ta nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt!”
Tần Ninh lườm lão Vũ mù, nói: “Hay ngươi đi theo ta luôn đi, vừa vặn Thanh Vân tông thiếu ông già gác cửa đấy”.
“Khụ khụ...”
Lão Vũ mù ho khan nói: “Lão hủ hoa mắt ù tai, lại còn bị mù nữa, làm sao xứng để coi cửa chứ...”
“Không thích thì thôi!”
Tần Ninh phất tay nói “Ngươi chú ý động tĩnh của ốc đảo Đại Vũ, nếu có gì kỳ lạ thì báo cho ta ngay, nhớ chưa?”
“Vâng!”
“À, đúng rồi, người của Hoàng Phủ gia đâu rồi?”, Tần Ninh tùy tiện hỏi.
“Hehe, thì vẫn ở kia đó ạ?”
Lão Vũ mù chỉ về phía trước.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Yên Nhiên xinh đẹp lúc này dẫn theo mấy người, đứng ở góc phố, nhìn nhóm Tần Ninh.
Lão Vũ mù lặng lẽ nói: “Tên nhãi Vũ Thiên Hành kia coi như thông suốt, đã gặp Hoàng Phủ Yên Nhiên, nhưng ông lão bên Hoàng Phủ gia đó thật sự yếu lắm rồi, thương thế từ mấy năm trước đến nay lại tái phát, không chịu nổi, người Vũ gia cũng không có cách nào”.
“Ồ?”