Trịnh Khang đưa lưng về phía Kiều Quảng Lan, trên mặt hiện lên một nụ cười quỷ dị, trong đôi mắt lóe lên màu đỏ.
Soạt ——
Tất cả đèn trong xưởng đã hỏng nhiều năm không sáng bỗng nhiên vụt sáng, một hàng bóng đèn phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, giống như những con mắt mang máu, nhìn chằm chặp hai người đang đến gần nhà xưởng.
Trong khu bình luận vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Kiều Quảng Lan ngẩng đầu nhìn bóng đèn tròn, lại nhìn xuống cửa lớn.
Trịnh Khang tràn ngập mong đợi chờ muốn nhìn hắn sợ đến tè ra quần, mất hết thể diện ở trước mặt khán giả!
Kiều Quảng Lan quay đầu, nhìn về phía ống kính nói: "Hiện tại chúng tôi đã đi vào bên trong nhà xưởng, bóng đèn khống chế bằng âm thanh ở đây hoạt động thật sự quá tốt.
Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có thể hoạt động bình thường, đèn đỏ sang trọng thể hiện sự nhiệt tình tích cực.
Tôi thích nó."
...!Ha ha.
Mi nói tiếp đi.
Mặc dù năm đó lửa rất lớn, nhưng chủ yếu là cháy ở sân trước, dựa vào cây cỏ trước cửa cũng có thể nhìn thấy dấu vết cháy xém, nhưng mà người bên trong nhà xưởng thì phần lớn đều bị khói xông chết, đồ vật bên trong được giữ lại còn khá hoàn chỉnh.
Kiều Quảng Lan nhìn thấy những món đồ chơi đồ chơi lông nhung bán thành phẩm bị vứt lung tung, có một con gấu Pooh chưa được khâu tay còn nằm trên mặt đất, bên ngoài vàng úa trông rất chói mắt.
Hắn nhặt con gấu Pooh lên, gấu Pooh trừng mắt nhỏ, cắn tay áo của hắn một cái.
Kiều Quảng Lan: "..."
Trịnh Khang ánh mắt hưng phấn, lén lút quan sát phản ứng của Kiều Quảng Lan.
Kêu thảm thiết đi, kinh ngạc gào lên đi, quỳ trên mặt đất kêu cha gọi mẹ đến bế con đi nào!
"Nó làm ra thế này, chẳng trách bán không được."
Kiều Quảng Lan tiếc nuối đánh giá, giống như không chú ý tới ống tay áo của mình bị cắn, tiện tay ném con gấu Pooh xuống đất một cái, ngay lúc hắn buông tay, miệng của gấu nhỏ giống như là bị thứ vô hình gì đó đẩy ra, mở ra một cách yếu ớt, rời khỏi ống tay áo của Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Trịnh Khang, cười cười: "Lão Trịnh, chúng ta đi thôi, nơi này không có gì vui cả."
Sau khi cậu nói xong đã đi thẳng về phía trước, Trịnh Khang trơ mắt nhìn thấy một cái đầu lâu đang muốn lặng lẽ nhô ra bị đá trúng một cước, vội vã cút qua một bên, không động đậy nữa.
Đây rốt cuộc là cái thứ gì!
Kiều Quảng Lan: "Xem ra truyền thuyết nói quá sự thật rồi, nơi này thực ra cũng không đáng sợ như vậy.
Hi vọng bộ ngành liên quan có thể kêu người dọn dẹp một chút, thu xếp hài cốt, lợi dụng đất đai, cũng có thể coi như là làm cho người chết được yên nghỉ."
【 Nói quá...!Tại sao tôi vẫn cảm giác nó đáng sợ như cũ nhỉ? 】
【2333333 không nghĩ tới Streamer cũng là một thanh niên tốt ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái*.
】
*Ngũ giảng (5 lời dạy): Văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, đạo đức; Tứ mỹ (4 nét đẹp): tâm hồn, ngôn ngữ, ứng xử và môi trường; Tam nhiệt ái (3 yêu thương): Yêu Tổ Quốc, yêu chủ nghĩa xã hội, yêu Đảng cộng sản Trung Quốc.
【 Tại sao...!Tôi cảm thấy Trịnh Khang kia giống như rất tức giận nhỉ, ánh mắt hung ác quá.
】
Trịnh Khang thực sự rất tức giận, Kiều Quảng Lan bị mù là chuyện của hắn, nhưng hắn không thể sỉ nhục tôn nghiêm của một con quỷ được!
Thu xếp hài cốt, sử dụng đất đai, ở trên mộ phần của ông đây?
Nằm mơ!
Trịnh Khang sâu kín nói: "Xem ra đúng thật là không đáng sợ như vậy, thế nhưng cậu không nghĩ đến tiếng cười vẫn luôn tại vang vọng từ đâu tới ở đây à?"
Tiếng cười vang lâu rồi, ai cũng tê rần thành quen, nghe gã ta nhắc lại lần nữa, không nhịn được nhớ tới đều run lập cập.
Kiều Quảng Lan hời hợt nói: "Không phải có loại đồ chơi bóp một cái sẽ kêu lên à? Nhất định là do linh kiện ở trong đó hỏng thôi."
Hỏng thôi? Hỏng em gái mi á! Mi thích tìm lý do, ta cho mi một cái!
Trịnh Khang bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cậu nói đúng, sao lúc trước tôi không nghĩ tới nhờ."
Kiều Quảng Lan an ủi: "Không sao, cũng không phải chuyện lớn gì, có thể là bởi vì anh bị ngốc đó."
"..."
Bọn họ ở bên trong nhà xưởng đi một vòng tròn, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, Kiều Quảng Lan quay cho khán giả xem máy móc của 20 năm trước một chút, rồi lại lần nữa về tới trong sân.
Trịnh Khang quyết định trước khi hắn rời đi, cho hắn nếm một đòn tàn nhẫn.
Trong chớp mắt, ngay lúc Kiều Quảng Lan sắp sửa bước ra ngưỡng cửa, mảnh đất phía sau người hắn vươn lên một đôi tay đầy máu tươi, duỗi lên phía trên một cái, móng tay sắc bén tóm lấy chân hắn.
Tình cảnh này xuất hiện ngay trên livestream.
【 Trời ạ! Mị nhìn thấy gì đây?! 】
【 Một đôi tay...!Một đoạn đôi tay...!Mịa nó thật chỉ có tay á! Streamer ơi chạy mau! 】
Lần này, mi tránh không được rồi!
Trịnh Khang ngậm lấy mỉm cười quay người, nụ cười cứng ở trên mặt của hắn.
Kiều Quảng Lan không chút hoang mang, một bước bước ra, dưới chân vừa vặn đạp trúng vị trí, cánh tay duỗi một cái, tiện tay bẻ từ trên cây liễu bên cạnh xuống một cành, thậm chí không thèm nhìn một cái, cắm xuống đất.
Trong nháy mắt này, mọi người loáng thoáng nghe được trong không trung truyền đến một tiếng "rắc" vang giòn, giống như pháo nổ ngày tết, lại giống như có cái gì đó bể nát.
Cành liễu đâm xuyên qua hai tay, đem chúng nó đóng ở trên mặt đất, tiếng cười "Hì hì hì hì hi" vẫn đang kêu vang đột nhiên im bặt đi.
Còn có cái trò này? Lợi hại, đúng là Streamer của mị!
Trịnh Khang cứng ngắc vài giây, rồi khôi phục lại bình thường rất nhanh, đi đến bên cạnh Kiều Quảng Lan: "Cậu thật lợi hại, vừa nãy tôi sợ ngây người luôn, không nghĩ tới cậu đem đồ chơi này giải quyết nhanh thế.
Trước đây tập qua hả?"
Kiều Quảng