Thân cây tráng kiện này bắt đầu phát triển mở rộng cành của chính mình.
Không giống như cây cối thông thường, một bên nó xanh um tươi tốt, cành lá xum xuê, mặt khác nửa bên thì lại chỉ có cành trụi lủi, nhìn qua cực kỳ âm u tử khí.
Trịnh Khang nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình: "Đây chính là...!cây hòe sắp chết?"
Hòe sắp chết có một nửa là sinh khí một nửa là âm khí, có thể câu thông âm dương, dẫn độ vong linh, Kiều Quảng Lan gieo cây này ở đây, không khác nào mở ra một cánh cửa đi xuống địa phủ cho các quỷ hồn bị nhốt trong các món đồ chơi.
Kiều Quảng Lan gật đầu, quát khẽ một tiếng, vỗ lòng bàn tay ba lần, nghe theo tiếng vỗ tay của hắn, có rất nhiều đốm sáng chen nhau đến phía cây đại thụ bay một vòng rồi biến mất.
Vừa nãy bóng đen to lớn giữa bầu trời gọi là trấn địa linh, có nó ở đây, cô hồn dã quỷ ở mảnh đất này đừng mơ tưởng được đi đầu thai.
Mãi đến tận khi Kiều Quảng Lan thu phục ác linh mở ra con đường đi đầu thai, đối với người chết ở nơi này, mới xem như là được giải thoát.
Thế nhưng vẫn có nhiều chỗ khiến người ta thấy không thích hợp,
Kiều Quảng Lan quay đầu lại, kỳ quái nhìn Trịnh Khang: "Sao anh không đi?"
Trịnh Khang mím môi một cái, không lên tiếng.
Kiều Quảng Lan vòng quanh hắn chuyển một vòng, nghiên cứu tính mà bóp bóp eo Trịnh Khang: "Anh...!Không phải là bị thiêu chết? Cũng không phải bị quỷ hù chết."
Trịnh Khang: "...!Nhắc nhở cậu, đừng sờ linh tinh."
Kiều Quảng Lan vốn đã rút tay ra, nghe thấy câu nói này lập tức liền nhéo một cái.
Trịnh Khang: "..."
Gã yên lặng nuốt xuống một ngụm máu, liền nghe được tên nhóc khiến người chán ghét này nói: "A, tôi biết rồi.
Anh không nhớ rõ chuyện khi còn sống, kỳ thực anh không phải chết ở tuổi này, chết rồi hồn thể không sợ mặt trời, có thể chậm rãi lớn lên, nhưng không cách nào đầu thai, không giống như đồng loại khác...!Tên tự mình đặt à? Hơi tầm thường, không xứng với anh."
Trịnh Khang bật thốt lên: "Làm sao cậu biết?"
Kiều Quảng Lan nói: "Người yêu anh sẽ hiểu rõ anh nhất."
Trịnh Khang: "..."
Hắn còn chưa kịp "Phi" đối phương một cái, đã nhìn thấy Kiều Quảng Lan đột nhiên đánh tới bằng một ngón tay.
Theo động tác này của đối phương, Trịnh Khang trơ mắt thứ nhìn một đạo bạch quang như dao sắc đột nhiên xuất hiện trong tay, chiêu thức nước chảy mây trôi, trực tiếp đâm vào cổ họng gã.
Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là "Tôi chết rồi".
Ý nghĩ thứ hai là "Quỷ cũng có thể bị chết nữa à"?
Ý nghĩ thứ ba là...!
Trịnh Khang: "...!Tôi sao còn chưa có chết?"
Kiều Quảng Lan thản nhiên nói: "Dồn vào bước đường cùng, mới có thể sống lại, trước kia anh là quỷ sống, hiện tại mới chân chính là quỷ là quỷ, trên người anh không có khí tức người sống, địa phủ sẽ không ngăn anh đi đầu thai...!Anh còn muốn phi tôi không?"
Tình huống như vậy của Trịnh Khang, là rõ ràng tuổi thọ chưa hết, trực tiếp bị người ta lôi hồn phách ra khỏi cơ thể, cho nên không thể đầu thai, lại không thể sống lại, người không ra người quỷ không ra quỷ, bôn ba lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng đã sớm chán, thực sự không nghĩ tới một ngày mình còn có có thể đầu thai, quả thực hoài nghi là mình đang nằm mơ.
Hắn muốn nói chút gì đó với Kiều Quảng Lan, thân thể đã bị biến hóa trở nên nhẹ nhàng, cả người tiêu tan, hóa thành điểm sáng như những quỷ ban nãy, bay về phía cây hòe.
Trịnh Quang không nói ra được, Kiều Quảng Lan cũng không muốn nghe, vỗ vỗ tay mà đi.
Hắn làm việc xưa nay bằng tâm tình, người khác hận, hắn không để ý, người khác nói cám ơn, hắn cũng không thèm.
Kiều Quảng Lan kết thúc công việc trở về nhà, vừa bước lên lầu vừa khẽ hát, dùng chìa khóa mở cửa phòng về nhà, quỷ hồn khế ước với hắn không ở đây, không biết chạy nơi nào anh anh anh khóc rồi cũng nên.
Hắn mệt mỏi lấy ba lô xuống, tùy tiện ném trên ghế salon một cái, ngồi phịch ở bên cạnh, còn chưa nghỉ ngơi xong một chút, liền nghe thấy một thanh âm truyền đến: "Ai u!"
Kiều Quảng Lan: "..."
Cái gì vậy?
Hắn theo bản năng mà đặt tay bên hông, nắm trúng không khí, mới nhớ ra trên người đã không còn giống như lúc trước lúc nào cũng mang theo pháp khí nữa.
Trong phòng không có người khác, mà kỳ quái chính là, ngọc giản của Kiều Quảng Lan ngọc không hề cảnh báo gì cả.
Kiều Quảng Lan nhíu nhíu mày, mở miệng nói chuyện: "Ai vậy? Lăn ra đây cho, đừng có giả thần giả quỷ ở chỗ này chơi với ông."
Hắn vừa mở miệng ra, thanh âm kia trái lại không lên tiếng nữa, mà Kiều Quảng Lan rõ rang nghe được một tiếng "đùng" truyền đến từ ghế sô pha, giống như bị cái gì đó va vào một phát.
Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy âm thanh hình như phát ra từ trong ba lô của mình —— theo lí bên trong chỉ có vài cuốn sách cùng một cái áo khoác da trâu, không giống như là đồ chơi có thể kêu to.
Kiều Quảng Lan bất động thanh sắc kéo lại ghế sô lại, 3, 2, — —— đột nhiên dùng sức, cầm cái cặp sách kia, hành hung một trận "Thứ đồ gì? Đi ra! Đi ra! Không ra ngoài đánh chết mi!"
"Chờ đã, chờ một chút! A Lan! Tôi ở sườn bên trong ba lô!"
Nó vậy mà biết tên của mình? Còn ở trong sườn ba lô là cái quỷ gì, nếu như nhớ không lầm, nơi đó chỉ có...!
Kiều Quảng Lan cảm thấy được cách nghe của chính mình vừa nãy nghe khả năng có chút vấn đề, mà tuy rằng hoài nghi như vậy, hắn vẫn là mở ra cái che ghế sô pha, cầm ba lô lên, từ chếch trong túi móc ra một cái...!con gấu màu tím.
Gấu nhỏ trong lòng bàn tay đạp đạp chân ngắn.
Kiều Quảng Lan: "..."
Hắn dùng hai ngón tay lỗ tai gấu nhỏ, cẩn thận từng li từng tí một xách hắn lên, bày thành tư thế ngồi trong lòng bàn tay, đưa tới mắt tính nhìn xem thật tỉ mỉ —— nếu không Kiều Quảng Lan thực sự có điểm hoài nghi lỗ tai cùng đôi của mình mắt đồng thời xảy ra vấn đề.
Gấu nhỏ trực diện nhìn hắn, đôi mắt của nó là nhựa màu đen không tối tăm giống con rối mà