Mặc dù trong tâm lý muốn chửi một câu mmp*, nhưng mà một tiên linh nhất định cần phải giữ hình tượng, y nhịn một chút, làm bộ không nghe thấy tiếng Kiều Quảng Lan nói, bấm ngón tay lính toán, lãnh đạm nói: “Trước kia ngươi gặp lôi kiếp vì tiết lộ thiên cơ, cho nên mới xuyên tới nơi này…”
*mmp: một câu chửi:))))
Kiều Quảng Lan nguyên bản cười tủm tỉm, nghe thấy cái câu “Tiết lộ thiên cơ” kia, sắc mặt lập tức chìm xuống.
Không biết đó có phải là ảo giác của Ngọc Linh hay không, ngay lúc gương mặt Kiều Quảng Lan trầm xuống đó, y cảm thấy có một luồng áp lực vô hình ép xuống, trong nháy mắt đó lười tiếp theo dĩ nhiên không nói được nữa.
Cũng may đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, sắc mặt Kiều Quảng Lan đã trở về bình thường, làm như không có chuyện gì mà sửa lời y: “Anh nói sai rồi.
Tiết lộ thiên cơ cái gì, anh không nghe đám người kia nói tôi à, do tôi khẩu nghiệp quá, nên mới có một kiếp này.”
Ngọc Linh cau mày nói: “Ngươi như tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, dám nghi vấn phán đoán của ta sao? Mệnh của ngươi liên kết với ta, khi đã đồng ý, bí mật của ngươi làm sao có chuyện ta không biết, ngươi rõ rang là vì…”
“A…” Kiều Quảng Lan đứng chắp tay, nhăn chặt mày, sau một chốc, chậm rãi nói, “Vậy lúc tôi tắm rửa…”
Biết rõ hắn đang cố ý nói sang chuyện khác, mặt Ngọc Linh vẫn còn có chút đỏ lên, âm thanh cũng hơi tang cao: “Chỉ cần ngươi không dùng tới linh lực hoặc là gặp phải nguy cơ sống còn, ta sẽ không thức tỉnh, ai lại đi làm chuyện bại hoại đức như đi nhìn tắm người khác tắm chứ!”
Còn nữa, đều là nam nhân, ngươi còn nghĩ mình dễ nhìn lắm sao?
Y xoi mói là liếc Kiều Quảng Lan một cái.
…
Dễ nhìn thì sao?
Kiều Quảng Lan thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu: "Vậy tôi yên tâm rồi, tạm biệt."
Tạm biệt...!Tạm biệt?!
Ngọc Linh trợn tròn mắt: "Ngươi muốn đi?"
“Ấy, đến giờ cơm rồi, tôi thấy có vẻ anh không có ý định ăn cơm nhỉ.” Kiều Quảng Lan nói.
“Còn có việc gì sao?”
“Ngươi, ngươi tới nơi này gây chuyện, đáng ra nên hỏi ta tại sao lại ở thế giới này như thế này, làm sao để trở về thế giới hiện thực, bây giờ nói còn chưa xong đã muốn đi sao?”
Kiều Quảng Lan thản nhiên nói: “Ha, vốn dĩ muốn hỏi, nhưng mà hành văn của anh làm tôi nhớ tới giáo viên môn Ngữ Văn, thái độ của anh không cho tôi có cảm giác được tôn nghiêm của một người cha, tôi không vui, không hỏi nữa.”
Ngọc Linh khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được: "..."
Kiều Quang Lan không nói nhảm nữa, xoay người rời đi, vội vã truy cản: “Chờ một chút, thân của ngươi vẫn ở dị giới, thân thể và hồn phách chia lìa, lẽ nào không sợ chết sao?”
Kiều Quảng Lan không ngừng bước, âm thanh truyền đến từ phía xa: “Mạng của tôi kết với anh, tôi chết có anh bồi, lòng tôi cũng cảm thấy an ủi.”
Hắn không phản ứng Ngọc Linh nữa, mở mắt ra đã về đến hiện thực, tiện tay cầm lại ngọc giản đeo lại lên cổ, đứng dậy chậm rãi xoay người: “Đói quá, Tạ gấu nhỏ, anh biết làm cơm không?”
Tạ Trác cùng quỷ khế ước đồng thời ngẩng đầu lên.
Chỉ một phút trước, quỷ khế ước còn sợ Kiều Quảng Lan luôn thích vỗ đầu mình như tránh rắn rết, vậy mà chỉ ở cùng Tạ Trác một hồi, sau khi nghe lại tiếng của Kiều Quảng Lan, nó thậm chí còn có cảm giác mừng đến phát khác.
Không so sánh, sẽ không tổn thương.
Hình ảnh chiếu lại.
Sau khi Kiều Quảng Lan vào cửa nhập định, dường như đã không còn cảm giác được tất thảy những thứ ở bên ngoài.
Con quỷ cùng hắn ký khế ước kia không biết bay ra từ xó xỉnh nào, trôi nổi giữa không trung, giống như một cái diều lớn hình người.
Trước kia nó có thể ngang nhiên ra vào bất cứ chỗ nào trong nhà Kiều Quảng Lan, muốn bay đâu thì bay, trôi theo tư thế như nào thì trôi.
Kết quả, chỉ sau hai ngày, tên nhóc luôn sợ hãi này (KQL) lập tức từ Kiều bé con thành Kiều ông nội, quỷ bị đánh mặt nhiều lần cũng không dám bay loạn nữa, chỉ có thể oan ức ngóng ngóng, nhìn chằm chằm ra ngoài không khí thoáng mát mà hít thở.
Khế ước quỷ liếc mắt nhìn thấy con gấu nhỏ màu tím đang nằm chơi điện thoại di động, tâm nó bắt đầu rục rịch.
Tên nhóc họ Kiều không nghe lời như vậy, vậy nó có nên tự lực cánh sinh, tự mình đi tìm trong phòng một vòng không nhỉ?
Chỉ cần không làm cho gấu nhỏ kêu ra tiếng kinh động Kiều Quảng Lan là được rồi.
Con vật nhỏ đang nằm úp sấp trên điện thoại di động, trên màn hình có giao diện hình viên kẹo to gần bằng cả thân nó.
Khế ước quy khinh miệt cười, nó không biết đây là thứ gì, ngẫm lại nó chỉ là một món đồ chơi bằng lông mà thông, chắc là con rối hoặc bùa hộ mệnh gì đó, không đáng để lo.
Nó lặng lẽ bay đến gần một chút, phát hiện gấu nhỏ tập tung tinh thần chơi, giống như không hề phát hiện nó
Khóe miệng khế ước quỷ cười gằn một cái, bỗng nhiên vồ tới hướng Tạ Trác một cách mạnh mẽ —— chỉ cần bắt vật nhỏ ngốc này một lần, chuyện sau đó sẽ dễ làm rồi!
Đột nhiên, một nguồn sức mạnh đón đầu đập xuống, nó còn chưa kịp thấy rõ là vật gì, đã cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, mông lung cả đầu, rồi cắm mặt xuống đất
Nó ngẩng đầu nhìn lên, gấu nhỏ đã đứng lên, nhìn chính mình từ trên cao xuống, trong đôi mắt plastic kia hình như nó thấy được ánh sáng sắc lạnh.
Khế ước quỷ một giây kinh sợ: "...!QAQ!"
Vừa nãy là nó đập mình? Không thể nào, sức mạnh lớn như vậy….
“Ta không muốn làm cậu ấy tức giận, cho nên bây giờ mi tốt nhất là bò lên, ngoan ngoãn cút qua một bên.” Gấu nhỏ lạnh nhạt nói, “Nhanh lên.”
Chỉ một món đồ chơi này vậy mà cũng dám hô to gọi nhỏ với mình, nó vốn nên tức giận, nhưng nó nhớ tới khi không có Kiều Quảng Lan ở đây, khí tràng của đối phương hình như thay đổi, bộ dạng đáng yêu ban nãy không còn một tẹo, trái lại để lộ ra một loại áp bức nguy hiểm.
Cứ như tên nhóc không biết xấu hổ giả vờ đáng yêu kia không phải là nó.
Nó vẫn chưa thoát được khỏi cảm giác sợ hãi ở dưới đáy lòng mà phục hồi tinh thần, động tác có chút rề rà, liền nhìn thấy đối phương hơi nhấc móng vuốt.
Trong nháy mắt đó, không biết có phải hoa mắt hay không, nó phảng phất nhìn thấy giữa không trung hiện lên một anh đẹp trai, sau đó một cơn lốc xoáy nhỏ lướt qua, trực tiếp dựa vào sức gió ép nó lại thành một quả cục, cuộn lại, nhét vào dưới đáy ghế dựa.
Khế ước quỷ: “…”
Nó nhìn gấu nhỏ một chút, thức thời không dám bò ra ngoài nữa, người đàn ông mới nãy xuất hiện giống như ảo giác, gấu nhỏ chậm rãi nằm xuống trên bàn, cánh tay mập mạp linh hoạt vạch trên màn hình một cái, âm nhạc ngọt ngào đáng yêu lần nữa vang lên.
Chỉ chốc lát sau, thanh âm nó lại bổ sung một câu: "Nếu như mi nói với A Lan chuyện vừa rồi, lần sau sẽ không có chuyện chỉ là nhét mi vào dưới ghế đâu."
Mặc dù lời của người nói cực kỳ hờ hững, mà lời vừa thốt ra, đã mang theo khí tràng khiến người không thể hoài nghi.
Mới nãy nó bị gió nhồi thành một cục như bột mì, đến giờ còn chưa hết sợ hãi.
Khế ước quỷ một câu cũng không dám lên tiếng, đàng hoàng giả chết.
Cho nên lúc nghe được tiếng của Kiều Quảng Lan, nó khá là hạnh phúc, cũng cực kỳ ngưỡng mộ với kẻ dám sai con gấu khủng bố này đi làm cơm.
Cái này gọi là kẻ ác tự có kẻ ác trị nhá.
Tạ Trác cũng nghe được Kiều Quảng Lan nói: "..."
Kiều Quảng Lan đã đi vào trong phòng khách, tiện tay nhấc con gấu qua một bên cái di động nhìn thời gian: “Ây, Tạ gấu nhỏ nhà anh, không phải ban nãy kêu biết làm việc nhà, biết nấu ăn à?”
Tạ Trác: “… Tuy rằng được vì cậu mà vào bếp làm cơm là một niềm vinh hạnh, thế nhưng ê là không có nguyên liệu cùng với đồ làm bếp cùng ngoại hình của tôi nhỉ? Hay là tôi tự đem mình luộc cho cậu ăn nhé?”
Kiều Quảng Lan ghét bỏ mà liếc mắt nhìn nó: "Thôi quên đi, tôi sợ ê răng."
Trước khi hắn 7 tuổi từng trải qua một cuộc sống vô cùng phong phú, không cần phải làm cơm, thế nhưng Kiều Quảng Lan ngại làm việc vặt, rất ít khi động tay, lấy gói mì ăn liền từ trong phòng bếp.
Lúc hắn ăn mì, Tạ Trác đứng ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn Kiều Quảng Lan, có chút sững sờ.
Có thể, sắc đẹp thật sự là một chuyện đòi mạng.
Trước đó, nó chưa từng nghĩ ăn mì cũng có thể phát ra mị lực như thế.
Thế nhưng hiện tại, sương trắng tỏa ra từ bát mì khiến cho gương mặt xinh đẹp kia của Kiều Quảng Lan trở nên mơ hồ,