Tạ Trác không biết, còn tưởng khả năng nấu nướng của Kiều Quảng Lan có vấn đề, trong lúc nhất thời, vô số câu chuyện về canh gà cho tâm hồn* xẹt qua nội tâm, anh thật vất vả mới nhịn được mà không phun cơm ra, quay sang Kiều Quảng Lan.
*Tên một quyển sách khá nổi tiếng của tác giả Jack Canfield có những bài học triết lý về cuộc sống.
Kiều Quảng Lan cầm trong tay một quyển sách nhỏ, không nhìn rõ tâm tình qua gương mặt đầy lông tơ của nó, hỏi: “Ăn ngon không?”
Tạ Trác hít sâu một hơi, để thể thanh âm mình nghe cực kỳ vui vẻ: “Ăn ngon lắm.”
Kiều Quảng Lan nhíu mày lại, không dám tin nhìn sản phẩm của mình, lặp lại: “Ăn ngon á?”
“Ừm, mùi vị cũng không tệ, chỉ có điều loại đồ ăn đêm này, tôi ăn thì không sao, nhưng cậu đừng ăn, không tốt cho sức khỏe.”
Sau khi Tạ Trác nói xong câu đó, quả thực cảm thấy quốc gia lại nợ mình một tượng vàng Oscar.
Trên mặt Kiều Quảng Lan tràn ngập biểu tình kinh ngạc, lấy một viên từ hộp kẹo bên cạnh đút vào miệng gấu nhỏ, xác nhận nói: “Cái này thù sao?”
Mùi sữa êm dịu ngọt ngào át đi mùi vị quái lạ ban nãy, Tạ Trác cảm thấy bản thân giống như sống lại lần thứ hai, anh nở nụ cười chân thành: “Ăn ngon.”
Kiều Quảng Lan thở dài, cúi đầu viết hai hàng chữ lên cuốn sổ nhỏ.
Tạ Trác ra sức diễn nửa ngày, chỉ vì muốn nhận được một nụ cười của người đẹp, vừa nhìn hắn thở dài, tâm đều xoắn lại, chạy tới bên cạnh nhìn vào sách của Kiều Quảng Lan.
Bên trên được viết bằng dòng chữ xinh đẹp ——
Kết quả khi phối hợp Thôn phệ phù và Tịnh hóa phù:
1.
Ảnh hưởng vị giác.
2.
Ảnh hưởng IQ."
Tạ Trác: "..."
Sớm biết em là người như vậy, tôi cũng tự biết mình, không phí tấm lòng này, nhưng mà với ngoại hình của tôi như thế này, em còn nhẫn tâm đi hạ độc như vậy, thật là vô độc bất trượng phu.
*Không độc ác không thể trở thành một người đàn ông đích thực được.
Kiều Quảng Lan đứng dậy, nháy mắt khép lại notebook của mình, dư quang bỗng thấy được hai chữ mình vô tình viết xuống, những suy nghĩ chưa nắm được đột nhiên rõ ràng.
Hai chữ kia là —— "Tiên thuế".
Tiên thuế, tên như ý nghĩa, đó là sau khi hồn phách của thần tiên rời khỏi thể xác, không già không thối, bị tổn hại gì cũng có thể được tự động chữa trị.
Bời vì đặc thù của Tiên Thuế, cho nên vẫn tồn tại một cách nói.
Đó là nếu người phàm có thể nhập vào thể xác của tiên nhân, cũng có thể không già không chết, thọ cùng trời đất, chỉ là tiên thuế vốn là loại ngàn vạn năm khó gặp, căn bản không có cách nào xác thực được lời đồn đại mờ mịt này.
Cho nên lúc mới đầu, Kiều Quảng Lan không hề nghĩ tới cái này, mãi đến vừa nãy đột nhiên nghĩ ra, Tạ Trác là thần, nhưng không có thân thể, khế ước quỷ muốn tìm một cỗ thân thể, còn cực kỳ trâu bò.
Ừm chuyện trùng hợp như thế, thực sự là trùng hợp sao?
Kiều Quảng Lan đang nghĩ ngợi, trên điện thoại có một cái tin nhắn, hắn cầm lên vừa nhìn, mày kiếm giương lên.
Trác nói: "Làm sao vậy?"
Kiều Quảng Lan nói: “Một cô gái gọi cho công ty, nói nhà cô ấy có người trúng tà, nhưng mà gia cảnh không tốt, không có tiền mời người đến trừ tà.
Công ty bọn tôi hợp tác với một đại sư phong thủy rất có tiếng, nếu như người kia nguyện ý đi nhà cô gái, cô ấy sẽ đồng ý cho phép livestream toàn bộ quá trình.
Nên kêu tôi đi livestream đây.”
Tạ Trác nói: “Tôi đi cùng cậu, tôi có thể bảo vệ cậu.”
Kiều Quảng Lan nói: “Làm sao bảo vệ? Có người đánh tôi, anh sẽ xông lên giết chết họ bằng sự đáng yêu à?”
Tạ Trác: "..."
Nói tới nói lui, buổi chiều ngày thứ hai Kiều Quảng Lan vẫn mang anh theo cùng đến nhà của cô gái tên là Viên Oánh Oánh kia.
Thời tiết ngày hôm đó không được tốt cho lắm, buổi trưa vẫn còn là nắng vàng rực rỡ, chờ hắn thay xong quần áo ra khỏi cửa, bầu trời bên ngoài đã giăng kín mây đen, Kiều Quảng Lan đi trên đường, từng trận gió lớn thổi quần áo hắn bay lên hạ xuống, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt.
Hoàn cảnh tồi tệ như vậy, sau khi đi vòng quanh dãy nhà lần thứ tư, hắn tức giận đá bay một cục đá nhỏ trên đất, giận dữ nói: “Mẹ kiếp, rẽ trái lượn phải, kiến trúc này là tiểu khu hay là mê cung vậy?”
Tạ Trác nói: “Đừng nóng, bố cục tiểu khu này không khoa học cho lắm, để ai đến đây cũng không tìm được,… cậu dùng bản đồ trên baidu tra chưa?”
Dưới bản lĩnh dỗ người của anh, sắc mặt Kiều Quảng Lan hơi bớt giận một chút: “Tra rồi, tôi đi theo bản đồ, đi hết nửa tiếng… Đường này sao mẹ nó khó tìm vậy!”
Tạ Trác phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, đúng là khó tìm… Đưa bản đồ cho tôi nhìn một chút được không?
Kiều Quảng Lan giơ điện thoại di động lên trước mắt Tạ Trác, anh liếc mắt nhìn lên bản đồ, quét lại một lần nữa, lập tức biết đường ở đâu.
Tạ Trác không dám nói thẳng, cổ họng hơi ấp úng mà nói: “Đúng là quá phức tạp, nhưng mà tôi thấy ban nãy cậu