Từ sau vụ án Đường Tinh Nhi dùng độc giết người, bên lãnh đạo của trường Đại học A không ngừng ứng phó với áp lực cũng như sự chất vấn từ các tầng lớp trong xã hội suốt hai tháng qua, bận bịu tới sứt đầu mẻ trán.
Không có người lãnh đạo nào lại hi vọng chuyện không may xảy ra. Nhưng nếu nó xảy ra rồi, thì phải nghĩ ra cách làm thế nào để bù đắp.
Sắp tới cuối kì, còn chưa tới hai ngày nữa là đến kì nghỉ đông, lúc này Đại học A lại đột nhiên mở các buổi chuyên đề tọa đàm phổ biến pháp luật, một ngày hai buổi, liên tục suốt ba ngày như thế, toàn bộ sinh viên đều phải có mặt.
Phổ biến pháp luật có hữu ích không? Không biết. Nhưng tốt xấu gì cũng là thái độ của nhà trường muốn nói cho mọi người biết “Còn ở trường thì đừng có gây chuyện, gây chuyện sẽ ăn cơm tù”, cũng coi như là có hao tâm tổn phí.
Nhưng mà tổ chức vào thời điểm này thật sự có hơi khó xử, sinh viên không phải bận bịu ôn tập thì cũng là lúc tạo cơ hội cho bản thân nghỉ xả hơi. Cho dù có yêu cầu cưỡng chế điểm danh sinh viên có mặt theo từng lớp nhưng cũng có rất nhiều sinh viên lấy đủ loại lý do để từ chối không đi.
Bọn cùng phòng với Hàn Sơn chính là một trong số đó.
Mấy người Cao Viễn tối hôm qua thức tới khuya ôn bài ở thư viện, hôm nay gọi như nào cũng không thể dạy nổi. Hàn Sơn không còn cách nào khác, đành phải thay mặt ba người họ xin nghỉ bệnh.
Cố vấn Trương Húc vừa điểm danh vừa đánh dấu lên cuốn sổ, nghe nói ba người bạn cùng phòng của Hàn Sơn đều cùng lúc ngã bệnh, đôi mắt ti hí của hắn trừng lớn, trong lòng có hơi nghi ngờ.
“Nghỉ bệnh thì mang giấy bác sĩ tới đây.”
Hàn Sơn trợn mắt nói dối: “Bệnh nằm trên giường đi không nổi, sao có sức để đi khám nữa ạ? Nếu không đợi lát nữa xong buổi tọa đàm, lão Trương giúp em mang ba người đấy tới đi bệnh viện nhé?”
Bình thường Trương Húc có quan hệ không tồi với bọn Hàn Sơn, hơn nữa buổi tọa đàm chỉ tạm thời được bổ sung, cũng không phải không tham gia thì sẽ ghi lỗi để xử phạt. Hắn nghĩ cũng đã cuối kì rồi, cũng không muốn lằng nhằng phiền phức thêm, thẳng tay đánh dấu bọn Cao Viễn có mặt, coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Lần sau còn như thế thì thầy không có cho qua dễ vậy đâu.” Nói xong hắn giả vờ xụ mặt rời đi.
Hàn Sơn thấy hắn đi điểm danh người khác, thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra nhắn cho bọn cùng phòng động tác tay “OK”.
Lúc này đã là xế chiều, dự định nghe một tiếng đồng hồ rồi viện cớ muốn đi vệ sinh rời đi. Sau đó sẽ tụ họp với bọn Cao Viễn, cùng nhau đi đánh bóng rổ.
Hàn Sơn vui vẻ nghĩ, nhét quả bóng rổ đang ở dưới cánh tay xuống dưới ghế ngồi. Dù có hơi bận bịu một chút nhưng vẫn thong thả dựa lưng lên ghế tựa, chán nản ngã đầu ra phía sau, từ trên đài nhìn xuống nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy cái đầu của cậu nhóc đâu cả.
Cậu nhóc là người đầu tiên tới điểm danh, bây giờ đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, dự định nhắm mắt ngủ một lát.
Lúc đang nhắm mắt sắp chìm vào giấc ngủ, giữa lúc mơ mơ màng màng, cậu nhóc giống như nghe được âm thanh có người đang đi chuyển lên đài, người chủ trì cũng bắt đầu giới thiệu.
“Hôm nay chúng ta rất vinh hạnh khi có thể mời được kiểm sát viên của Viện kiểm sát hình sự, chính là thầy Hạ, Hạ Chi Quân…”
Hàn Sơn đột nhiên giật mình, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ. Cậu nhóc từ trên ghế ngọ ngoạy ngồi thẳng dậy, nhìn lên đài ở phía trước, quả nhiên thấy được thân ảnh rất quen thuộc của người kia.
Đối phương mặc bộ đồng phục kiểm sát viên được ủi phẳng phiu, mặt mày lạnh lùng, thần sắc lãnh đạm, trên người tỏa ra hương vị của một người đàn ông tinh anh trong xã hội nhưng cũng rất xa cách. Thanh âm rất êm tai, làm cho người ta không tự chủ được mà tin phục.
Hàn Sơn hơi mở to mắt, hôm nay người giảng chính… vậy mà lại là Hạ Chi Quân?!!
***
“Đây là nơi anh từng ở à?” Hàn Chương đứng trước một ngôi nhà xi-măng hai tầng cũ nát, đẩy nhẹ cửa gỗ lung lay sắp đổ.
Vừa mở cửa thì nó đã kêu một tiếng két, lộ ra khoảnh sân chỉ toàn cỏ dại.
Bên ngoài bức tường phủ đầy dây leo khô héo, cửa đều đã bị hoen gỉ, không biết là loại cây gì mà từ khe nứt trên tường lẫn nền nhà mạnh mẽ sinh trưởng, khiến tổng thể cả ngôi nhà càng trở nên hoang tàn hoang vắng.
Lâm Xuân Chu đi theo y vào sân, lúc bước qua cánh cửa vô ý giẫm lên một khúc gỗ đã mục nát, phát ra tiếng “răng rắc”.
Hàn Chương vội dặn anh: “Anh để ý một tí, trên mặt đất có nhiều thứ tạp nham lắm, coi chừng vấp đấy.”
Lâm Xuân Chu nhặt khúc gỗ chỉ còn một mẩu từ trên mặt đất lên, nhận ra đây là chân ghế đã bị mục nát.
“Cậu cũng để ý đấy.” Hồi trước nhà anh có rất nhiều loại ghế dài kiểu như vậy, đây là thứ mà nhà nông nào cũng có. Anh đã từng ngồi trên chiếc ghế này để ăn cơm, làm bài tập, giúp ông nội bẻ đậu tương. Nháy mắt một cái đã qua mấy năm, mọi thứ cũng chỉ có thể gói gọn trong một câu, cảnh còn người mất.
Anh vứt khúc gỗ kia, cầm chìa khóa trong tay đi tới mở khóa.
Ổ khóa quanh năm không được mở thường xuyên, có hơi chặt, để mở được có hơi mất chút sức. Đẩy cửa mở ra, trong phòng u ám ẩm ướt, mùi ẩm mốc xen lẫn bụi mù hất vào mặt. Đồ dùng trong nhà vẫn còn tốt nhưng quanh năm không được lau chùi nên mạng nhện bám đầy ở trên, nước sơn đã bị tróc ra.
Hàn Chương vừa vào nhà đã bị chân dung của Chủ tịch Mao treo giữa nhà hấp dẫn, năm này tháng khác, bức họa đã ố vàng từ lâu, câu đối hai bên cũng đã từ màu đỏ tươi phai nhạt dần, nét chữ lờ mờ vẫn còn thấy được.
“Thiên thu vĩ nghiệp thùy thanh sử, vạn đại hạnh phúc điện hồng cơ.” Hàn Chương áp sát tới xem, vô thức đọc thành tiếng, cảm thấy không tệ, còn vỗ tay, “Bài thơ hay, bài thơ hay!”
Sự nghiệp vĩ đại nghìn đời đi vào lịch sử, xây dựng nền tảng hạnh phúc mãi về sau.
Thu hồi tầm mắt, y nhìn trái nhìn phải, nhận ra không thấy Lâm Xuân Chu đâu cả, vừa đi gọi tên anh, chợt nghe tiếng động truyền ra từ một căn phòng nằm bên trái. Y đi vào, không chút mất sức tìm thấy Lâm Xuân Chu. Anh đang định mở một trong năm cái ngăn kéo của cái tủ kia nhưng mà ngăn kéo lại bị kẹt cứng, làm thế nào cũng không kéo ra được.
Y xắn tay áo: “Loại chuyện tốn sức như này thì để tôi…” còn chưa kịp thốt chữ “làm” ra khỏi miệng thì chỉ thấy Lâm Xuân Chu lùi về sau hai bước, đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào ngăn tủ nọ, trong nháy mắt cái tủ lì lợm kia cuối cùng đổ rầm xuống nát vụn.
Một cước này thật sự rất đẹp mắt, vừa nhanh lại vừa mạnh, chỉ còn thiếu chút nữa thì Hàn Chương đã từ kinh diễm chuyển thành kinh hãi luôn rồi. Y luôn quên mất người này nhìn ôn nhu nhưng không hề nhu nhược chút nào, không hề thua kém mà còn có chút lợi hại. Nếu hai người bọn họ mà đánh nhau thật, y không chắc là mình có thể thắng đâu.
Lâm Xuân Chu vỗ vỗ vụn gỗ dính trên quần, hướng Hàn Chương cười cười: “Không sao, gỗ đã mục rồi, đá một cái là được.” Tất nhiên anh nghe thấy được câu Hàn Chương vừa nói.
Hàn Chương nhìn đống gỗ đã hoàn toàn nát vụn trên mặt đất, không biết vì sao, chỉ nghĩ tới thôi y đã muốn nuốt nước miếng.
“Anh đang tìm cái gì à?” Y hỏi.
“Một tấm ảnh.” Lâm Xuân Chu ngồi xổm xuống giữa đống gỗ vụn bắt đầu tìm kiếm. Lúc đứng lên lại, trên tay đã cầm theo một cái khung ảnh bằng gỗ có vẻ đã cũ rồi, “Sau khi ông nội qua đời, có rất nhiều thứ ở đây tôi chưa lấy đi, thứ nhất là không biết có nên lấy không, thứ hai là không có nơi để cất. Hiện giờ mấy thứ này lại càng không thể mang theo nữa, mà tôi cũng không định mang chúng đi. Nhưng cái này nhất định phải đem theo, nếu không đem theo, ông nội sẽ mắng tôi chết luôn.”
Vốn dĩ khung ảnh được sơn màu đỏ, mấy năm trôi qua, màu sắc cũng đã dần phai nhạt, để lộ hoa văn gỗ thô màu xám, loang lổ một mảng.
Không biết thủy tinh bị vỡ sẵn hay là do một cước ban nãy của Lâm Xuân Chu làm cho vỡ nữa, trên khung ảnh chỉ còn sót lại một miếng kính lớn, còn lại đã vỡ vụn không thể nhận ra.
“Đây là tấm ảnh gia đình duy nhất của nhà chúng tôi, ông nội tôi luôn rất quý trọng nó.” Anh nói xong thì gạt hết mấy mảnh thủy tinh ra khỏi khung ảnh rơi xuống mặt đất, chỉ để lại khung gỗ và tấm ảnh.
Tấm ảnh đã bạc màu tới nổi cả bốn góc ảnh đều đã trắng xóa. Một người đàn ông trung niên diện mạo hiền lành ôm một đứa trẻ ngồi trên ghế, phía sau trái phải là một người đàn ông và một người phụ nữ còn rất trẻ.
Hàn Chương đoán hai người trẻ tuổi nọ hẳn là cha mẹ của Lâm Xuân Chu, đứa trẻ là anh, mà người còn lại đang ôm anh chính là ông nội Lâm.
Lâm Xuân Chu lưu luyến xoa xoa người trên tấm ảnh, chậm rãi nói: “Hồi còn niên thiếu, có một đạo sĩ đoán mệnh đã vào thôn, tự xưng mình là đạo trưởng của một đạo quán nào đó nằm ở trên ngọn núi gì đấy, lộ phí đi đường đã sắp hết, hi vọng chúng tôi có thể trợ giúp, ý chính là muốn xin tiền.”
Hàn Chương cười nhạt, hừ lạnh nói: “Tên lừa đảo.”
Tăng ni xin chút thức ăn còn có thể chấp nhận nhưng tay chân vẫn đầy đủ, thân thể khỏe mạnh, lại mở miệng xin tiền thì làm gì phải đạo sĩ đứng đắn gì cho cam? Thật sự xem tiền của dân đều là đồ từ trên trời rơi xuống à?
Lâm Xuân Chu cười cười: “Lúc đó tôi cũng biết được đó là tên lừa đảo. Dù sao lúc đó tôi cũng đã lên sơ trung rồi, là thành viên ưu tú của Đoàn thanh niên Cộng sản chỉ tin tưởng vào khoa học. Gã lại đi lừa gạt những người dân quê thiện lương như vậy, tất nhiên tôi không thể để cho gã thực hiện được, cầm chổi đuổi gã ra ngoài, đuổi theo gã chừng hơn một cây rưỡi.”
Lâm Xuân Chu rất ít khi nói đùa như thế, Hàn Chương cảm thấy rất lạ, lại thấy trái tim run rẩy, không nhịn được lại hỏi thêm: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Khóe môi Lâm Xuân Chu vẫn treo nụ cười nhưng mà ánh mắt lạnh lẽo, “Gã bị tôi dồn ép tới mức nóng nảy, chỉ tay vào mặt tôi mắng tôi là thiên sát cô tinh*, nói tôi duyên phận mỏng, nhất định sẽ khắc chết cha mẹ vợ con, cả đời cô độc.”
* Cô tinh nghĩa là ngôi sao lẻ loi trơ trọi, theo dân gian thì thiên sát cô tinh được ví như sao chổi, chủ yếu chỉ những người mang đến mang đến tai họa cho người xung quanh, cả đời cô độc.
Lời này thật ác độc, người bình thường nghe xong cũng phải nổi trận lôi đình, huống chi là Lâm Xuân Chu.
Lúc mà không biết là tên đạo sĩ đó nói đang thật hay giả, chỉ vừa mắng xong câu “duyên phận mỏng”, Lâm Xuân Chu lúc còn là thiếu niên tựa như bị người ta điểm trúng tử huyệt, cả người ngây dại, cầm chổi đứng ở cổng thôn, đầu óc trống rỗng.
Từ nhỏ đến lớn, không ít thì nhiều, biết hay không biết, chỉ cần nghe tới cảnh đời nhà anh, chung quy vẫn sẽ nảy sinh đồng cảm với anh, cũng có người sẽ khóc thút thít, an ủi bảo anh với cha mẹ đúng là “không có duyên phận”.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Anh biết bọn họ đều không phải cố ý nhưng mà trong lòng anh, đồng cảm cũng được, an ủi cũng được, cho dù là rót mật vào cát cũng buộc anh phải chấp nhận “ý tốt” của mọi người. Hoàn toàn khiến anh máu chảy đầm đìa nhưng anh lại cố tình không nói gì, chỉ cố gắng chịu đựng. Đây giống như là ma chú, quấy rầy anh không có đêm nào an giấc.
“Ông đây cắt tiết mày!” Lâm Xuân Chu không đuổi theo nhưng ông nội Lâm lại tức giận lượm đại một viên gạch trên mặt đất đuổi theo, cho tới khi làm cho tên đạo sĩ kia vừa gào khóc vừa chửi bậy. Sau đó anh lấy lại tinh thần chạy tới ôm lấy thắt lưng ông nội mới không khiến cho đối phương tiếp tục đuổi đánh nữa.
“Đậu!” Hàn Chương vốn không phải là người hiền lành gì, nghe xong mấy lời này sao có thể chịu được, lập tức mắng, “Thời này rồi mà vẫn còn mấy tên ngu đần như thế à? Anh có đánh gãy chân gã luôn không?”
“Không đánh, sao có thể nói đánh gãy thì đánh gãy được chứ?” Lâm Xuân Chu có thể cảm nhận được y rất tức giận, trong lòng ấm áp, mặt giãn ra, “Chỉ là bọn bịp bợm giang hồ thôi mà, không cần để tâm.”
Anh nói như thế nhưng mà biểu cảm trên mặt vẫn chưa tiêu tan hết. Hàn Chương nhớ tới lần trước thấy mẹ của Lí Đông Thụy, tinh thần bà không ổn định, xem Lâm Xuân Chu thành con trai của mình, trong lúc vô thức nhắc tới người bạn tốt của con trai mình là “Lâm Xuân Chu”, cũng có nói ba chữ “duyên phận mỏng”, giây tiếp theo Lâm Xuân Chu đã sơ ý làm đổ canh.
Bây giờ nghĩ lại, anh vốn vẫn rất để tâm đến mà.
Lúc nhỏ Hàn Chương cũng từng mất người thân, hiểu rõ tư vị bất lực khi người thân thiết với mình lại không còn. Cho dù đó chẳng phải là lỗi của bất kì ai cả, nhưng chung quy lại vẫn khó có thể kiềm nén được.
Không rõ Hàn Chương nói thật hay nói đùa: “Đúng thế, vừa nghe đã biết là một tên lừa đảo, bằng không sao gã lại không biết, mệnh anh nhất định sẽ không vợ không con, chỉ có bạn trai thôi chứ?”
Lâm Xuân Chu dùng tay áo lau đi bụi bẩn dính trên tấm ảnh: “Còn có mèo nữa.”
Hàn Chương nói: “Đúng thế, còn có mèo…”
Y im lặng, lập tức nhận ra ý ngầm bên trong lời nói của Lâm Xuân Chu, trong mắt dần lan tràn ra loại cảm xúc không dám tin. Anh không phủ nhận cách nói “bạn trai”, nói cho vuông là khẳng định đó! Hàn Chương hưng phấn, mừng như điên, trái tim đập loạn xạ.
Trong nhà cũ ngoại trừ chỉ còn là kỉ niệm thì cũng không còn lưu luyến cái gì khác nữa, Lâm Xuân Chu vừa định dẫn Hàn Chương ra ngoài, đột nhiên cổ tay bị đối phương nắm chặt, giây tiếp theo cả vai lẫn lưng đều chạm vào bức tường phía sau.
“Tôi được chấp nhận rồi?” Hàn Chương áp sát Lâm Xuân Chu, hô hấp của cả hai hòa lẫn vào nhau, gần tới mức chỉ cần nghiêng về phía trước một chút nữa thì hai đôi môi sẽ dán lên nhau.
Lâm Xuân Chu chuyển tầm mắt, lướt nhanh qua bàn tay đang giữ chặt lấy tay mình, ngoài mặt tỏ ra như không có gì cả nói: “Gì cơ?”
Hàn Chương bị anh trêu ghẹo phải nghiến răng, rồi lại nhịn không được muốn cười: “Anh biết rồi còn hỏi, tất nhiên là chuyện bạn trai đó! Anh đã quan sát lâu lắm rồi, rốt cuộc tôi có tư cách hay không, anh nói xem nào?”
Ngón tay Lâm Xuân Chu chuyển động, ánh mắt Hàn Chương bị anh hấp dẫn, vừa mới nhìn qua thì cả người đã xoay chuyển tựa như trời đất quay cuồng. Lúc lấy lại tinh thần thì nhận ra mình đã đổi chỗ với Lâm Xuân Chu, trở thành người bị áp lên tường.
“Ôi, sao anh…” Y tiến lên muốn cố gắng thoát khỏi tư thế này nhưng lại bị Lâm Xuân Chu ấn lên ngực đè trở về.
Hàn Chương còn đang muốn mở miệng nói gì đó nữa nhưng trong nháy mắt lại bị một đôi môi vừa mềm mại vừa ấm áp chặn lại, chỉ có thể nghẹn lại ở yết hầu.
Lâm Xuân Chu chỉ nhẹ nhàng áp môi mình lên môi y mà thôi, quy quy củ củ chẳng làm gì thêm. Hàng lông mi rũ xuống không ngừng run rẩy tựa như cánh bướm, để lộ tâm tư thật sự của anh.
Sao người này lại có thể, ngây thơ như vậy chứ…
Trái tim Hàn Chương như nổi trống, một tay nắm chặt năm ngón tay của Lâm Xuân Chu, tay kia tóm lấy áo đối phương kéo người về phía mình, từng bước chuyển thành hôn sâu.
Mọi chuyện cứ đột ngột tới như thế nhưng lại tự nhiên sống động như vậy. Cho dù đang ở một nơi không hề lãng mạn hay đẹp đẽ nhưng vẫn không ngăn được việc hai người chìm đắm vào nụ hôn thật ngọt ngào tại nơi này.
Trong tim chỉ tràn đầy tình yêu, ngay cả phòng ốc sơ sài cũng trở thành cảnh đẹp nhân gian.
Hai người đắm chìm trong nụ hôn sâu, chỉ còn một chút nữa là tay Hàn Chương đã luồn vào trong vạt áo của Lâm Xuân Chu, vào ngay thời khắc mấu chốt anh đã kịp thời ngăn động tác lại.
Điều khiến cho anh làm vậy không phải là do lý trí, mà là do ngoài cửa vang lên một giọng nói rất lớn.
“Tiểu Lâm à! Cháu về rồi sao?”
Hai người thở hổn hển tách ra, kéo ra sợi chỉ bạc còn lưu lại trên môi.
“Phải ra ngoài à?” Hàn Chương hỏi, ngữ khí có vẻ không muốn.
Lâm Xuân Chu cười cười gật gật đầu: “Ra ngoài thôi nào.”
Chờ hai người sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề rồi mới đi ra ngoài thì thấy một người phụ nữ trung niên tóc xoăn đang đứng ngoài cửa lớn nhìn vào trong.
Lâm Xuân Chu liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương, bước tới chào hỏi: “Dì Mã!”
Dì Mã thấy anh thì mắt sáng ngời, tiến tới mấy bước nắm lấy tay anh không ngừng đánh giá.
“Ôi dào, thật sự đã trưởng thành rồi đây này, càng đẹp trai!”
Lâm Xuân Chu ngượng ngùng cười cười: “Dì vẫn như trước, vẫn rất trẻ.”
Dì Mã được anh khen, cười toe toét.
“Miệng cũng ngọt đấy.” Bà đã sớm để ý tới Hàn Chương, hướng Lâm Xuân Chu hỏi, “Cậu này là… bạn của cháu à?”
Hàn Chương không cần anh gọi đã đi tới tự giới thiệu: “Chào dì, cháu là bạn của Xuân Chu, cũng là bạn cùng phòng của anh ấy.”
Cũng là bạn trai mới. Trong lòng y âm thầm bổ sung thêm một câu.
Dì Mã nhìn thấy y cũng rất vui mừng: “Chào cháu chào cháu! Chàng trai trẻ này thật nhanh nhẹn, đã có bạn gái chưa?”
Mới tán gẫu hai câu đã muốn đi mai mối cho người ta rồi.
Hàn Chương xấu hổ, đang do dự không biết nên mở miệng như thế nào thì Lâm Xuân Chu đứng bên cạnh đã thay y giải quyết.
“Rồi ạ, tụi cháu đều có rồi.”
Dì Mã cực kì mất mát, chỉ có điều nghĩ lại thì hai đứa trẻ này ưu tú như thế, đã có người yêu rồi cũng không lạ mấy.
Mai mối không được, bà bắt đầu kể chuyện vặt vãnh hằng ngày.
Không bao lâu nữa toàn bộ nơi này sẽ bị dỡ bỏ, bà định chuyển tới nhà con gái ở tạm. Trước khi rời đi, thực sự có hơi hoài niệm một chút.
Nói một hồi, dì Mã đột nhiên lộ vẻ phiền não: “Tiểu Lâm à, cháu còn nhớ rõ hai mẹ con tới thuê phòng của dì không?”
Lâm Xuân Chu cố gắng nhớ lại. Hồi còn học sơ trung, đúng là có hai mẹ con chuyển vào nhà dì Mã. Trong trí nhớ