Vì vụ án của La Tĩnh đã có bằng chứng mới, mà bằng chứng này lại cực kì có giá trị đột phá cho nên lần này Hạ Chi Quân nhìn qua tài liệu cũng như danh sách chứng cớ, không còn trả báo cáo lại cho Lương Bình nữa.
Lương Bình thấy hắn cuối cùng cũng bằng lòng nhận lấy, hưng phấn tới mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên. Có trời mới biết vụ án này đã làm tóc của cậu rụng đi không ít, thực sự chưa già mà đầu đã trọc lóc luôn rồi! Hiện tại Hạ Chi Quân đã nhận hồ sơ rồi, chứng minh vụ án này tạm thời xem như đã nằm gọn trong tay hắn rồi, vụ án này cũng chính thức bước vào giai đoạn thẩm tra khởi tố.
Lương Bình vui mừng chạy thẳng, quyết định sau khi rời khỏi cửa sẽ lập tức báo tin tốt này cho Hàn Chương. Hẹn đối phương ra ngoài, hai người đàn ông độc thân sẽ cùng nhau nhậu một chầu không say không về để chúc mừng thắng lợi.
Cậu lại khờ dại không biết rằng, chiều hôm nay Hàn Chương đã là người có vợ* rồi.
* Mọi người hãy nhớ tới bình luận về truyện của độc giả Trung ở phần intro của tớ ó nhe :vvv.
Sau khi Hạ Chi Quân nhận vụ án của La Tĩnh, hắn không gác lại mà bắt đầu cẩn thận đọc từng chữ trong lá thư đề nghị khởi tố cũng như các chứng cứ liên quan của Lương Bình. Nhưng mà mới xem được một nửa thì hắn đã nhận được lịch đặt hẹn từ luật sư biện hộ của La Tĩnh.
Không biết làm thế nào mà đồng nghiệp quen biết hắn lại có thể nghe được tin tức khá nhanh, đặc biệt thông báo với hắn: “Nghi phạm lần này, nhà bà ta có chút tiền, mời được luật sư biện hộ rất nổi tiếng ở Giang thị. Tôi nghe nói người này rất giỏi, giỏi nhất là việc giúp tội trạng của tội phạm được giảm nhẹ, đến nỗi có lần còn khiến tội trạng cố ý giết người giảm thành cố ý gây thương tích mà thôi. Cuối cùng tòa án phán quyết hoãn thi hành hình phạt đấy.” Sau đó, người kia còn kín đáo nói tiếp, “Ngoài ra, nghe nói ông ta sử dụng thủ đoạn không quang minh lắm, hay lén lút hẹn nhân chứng đó.” Vừa nói xong đã vân vê ngón tay.
Hạ Chi Quân nghe xong hơi nhíu mày. Hắn vẫn luôn cho rằng, giữa luật sư và kiểm sát viên không nên tồn tại mối quan hệ nào cả, giữa bọn họ chỉ có sự tôn trọng lẫn nhau, cùng hướng về một mục tiêu chung, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể gác lại những bất đồng nữa.
Nhưng nếu đối phương muốn sử dụng tiền để cám dỗ, vì để có thể đạt được mục đích mà không từ bất kì thủ đoạn nào, hắn tuyệt đối sẽ không để mình bị đối phương dắt bò, lại càng không cho phép công chính bị bôi nhọ.
“Tôi biết rồi, hi vọng sẽ có cơ hội làm việc.” Còn chưa giao chiến, trong lòng hắn đã sinh ra sự cảnh giác đối với đối phương.
Tới ngày hẹn, hắn đúng giờ xuất hiện ở phòng khách. Lúc cửa vừa được đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc vest thẳng thớm từ trên ghế trước bàn hội nghị đứng lên, xoay người, gương mặt quen thuộc kia khiến Hạ Chi Quân lâm vào sửng sờ.
Đối phương đã hơn 40 tuổi, tóc mai đã hơi bạc trắng, trông vô cùng ôn hòa nho nhã, đôi mắt lắng đọng sư thâm trăm cơ trí suốt bao năm tháng.
Hạ Chi Quân vô cùng kinh ngạc: “Thầy?!”
Người đàn ông trung niên có hơi kinh ngạc nhưng đến cùng vẫn là người từng trải, rất nhanh đã thu hồi biểu tình dư thừa, để lộ ra nụ cười máy móc.
Ông ta chủ động vươn tay: “Tiểu Hạ, đã lâu không gặp.”
Hạ Chi Quân trăm triệu lần không ngờ tới mình và Tạ Hi sẽ gặp lại nhau ở tình huống như vậy.
Hắn đã từng nói qua với Hàn Sơn, lúc hắn vừa mới trở thành kiểm sát viên thì gặp được một người thầy rất đáng kính, sau khi được ông dẫn dắt, hắn mới càng quyết tâm kiên định với nghề mà mình đã chọn.
Người thầy đó chính là Tạ Hi, là người đã dạy dỗ hắn.
Hai năm đầu hắn làm kiểm sát viên đều là Tạ Hi mang hắn theo bên cạnh, trợ giúp hắn rất nhiều. Sau này hắn bị điều chuyển sang viện kiểm sát khác, Tạ Hi cũng từ chức đổi nghề luôn. Hai người cũng dần dần mất liên lạc.
Hạ Chi Quân vì Lí Đông Thụy mà bị điều tới nơi khác suốt ba năm không về nên không biết Tạ Hi là một luật sư hình sự danh tiếng lẫy lừng hay chỉ là một tên luật sư tai tiếng nữa.
“Đã lâu không gặp.” Hạ Chi Quân bắt tay với ông ta, tâm tình phức tạp.
Thật châm biếm thay, người từng là thầy của mình lại cùng mình thẩm vấn trước tòa án.
Không biết Tạ Hi suy nghĩ cái gì, hoặc có cũng chẳng hề biểu hiện ra ngoài mặt, vẫn giữ nguyên nụ cười híp mắt đó: “Tiếc quá, nếu không phải đang bàn vụ án thì chúng ta đã có thể cùng nhau tụ họp tâm sự rồi.”
Hạ Chi Quân buông bản ghi chép trong tay, đẩy ghế dựa ra ngồi xuống đối diện ông ta.
“Ưu tiên vụ án trước.” Khi sự sửng sốt ban đầu đã qua đi, hắn lại khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp của một kiểm sát viên, “Trước tiên xin tự giới thiệu, tôi là Hạ Chi Quân, kiểm sát viên của phòng kiểm sát số 2 thuộc chi nhánh số 5 quận Thủy Sam của viện kiểm sát Giang thị, là người chịu trách nhiệm của vụ án này.”
Tạ Hi sửng sốt, lập tức lấy ra danh thiếp đưa tới trước mặt hắn: “Tôi là Tạ Hi, là người của phòng luật sư Bách Di, luật sư của bị cáo. Đây là danh thiếp của tôi.”
Hạ Chi Quân cầm lấy rồi có nhìn thoáng qua, chức vị của ông ta cho thấy bên phía đối tác khá cao cấp, xem ra không tồi chút nào.
Kẹp danh thiếp vào giữa bản ghi chép, hắn nói: “Bắt đầu thôi.”
Hai người lập tức triển khai thảo luận về vụ án. Tạ Hi đề nghị muốn sao chép hồ sơ vụ án cũng như tài liệu chứng cớ có liên quan. Đây là một thỉnh cầu hợp lí, Hạ Chi Quân không có phản đối, lấy bút ghi lại yêu cầu lên trên.
Lần gặp này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, Tạ Hi đã có kinh nghiệm làm kiểm sát viên, biết rõ thủ tục liên quan, hai người trao đổi gần như không mắc phải trở ngại nào, rất nhanh đã đạt được sự nhất trí – Tạ Hi sẽ viết đơn ý kiến pháp lý, và trước đó, Hạ Chi Quân sẽ không trình đơn khởi tố của bên viện kiểm sát.
Đơn khởi tố đại biểu cho quan điểm của bên viện kiểm sát. Một khi đơn khởi tố được đóng dấu, kiểm sát viên sẽ có nhiệm vụ là phải khởi tố cho bằng được. Mà đơn ý kiến pháp lý lại đại biểu quan điểm của bên luật sư biện hộ, luật sư sẽ thông qua nó nêu rõ ý kiến biện hộ, tự mình hoàn thiện luận chứng để có thể thuyết phục được bên kiểm sát viên đồng ý với quan điểm của mình. Có thể nói, một lá đơn ý kiến pháp lý được chuẩn bị tốt có thể thay đổi hướng đi của đơn khởi tố.
Cuộc gặp mặt chấm dứt, Tạ Hi đứng lên xin từ biệt. Hạ Chi Quân cũng thu thập đồ đạc dự tính rời khởi phòng tiếp khách. Hai người một trước một sau đi ra khởi cửa, một người rẽ trái một người lại rẽ phải. Hạ Chi Quân đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên xoay người gọi Tạ Hi.
“Thầy ơi,” đối phương quay đầu, lúc này Hạ Chi Quân mới nói tiếp, “Thầy đã từng nói, chúng ta là hóa thân của nữ thần công lý ở nhân gian, đại biểu cho công bằng tuyệt đối và chính nghĩa. Hiện tại, thầy vẫn còn giữ tín ngưỡng như ban đầu chứ ạ?”
Tạ Hi của quá khứ với bây giờ không còn giống nhau nữa, người kiểm sát viên đơn giản nội liễm của ngày ấy giờ chỉ còn là ảo ảnh. Người đàn ông trước mặt này mang giày da mặc vest, tay đeo đồng hồ đắt tiền, ngay cả kiểu tóc cũng được chăm chút rất kĩ càng.
Hắn gần như không tin được, cái người có thể mấy ngày mấy đêm dốc lòng vùi đầu vào vụ án, một lòng tìm kiếm chân tướng, “thầy Tạ” đầu tóc luôn