Mới sáng sớm Phong Vũ Thần đã rời khỏi biệt thự, ngay cả Kiều Mẫn Hi cũng không biết anh rời đi từ khi nào, đến khi ngủ dậy anh đã đi mất, cứ nghĩ là anh đến tập đoàn nên chẳng nghĩ ngợi gì, bước vào phòng tắm chuẩn bị đến công ty…
Một mình Phong Vũ Thần lái xe đến sân bay, tư thế thong thả dựa vào cái cột to, miệng không ngừng phì phà điếu thuốc trên tay…
Khung cảnh mờ mờ ảo ảo khiến bao nhiêu ánh mắt thiếu nữ phải liêu xiêu, tụm ba tụm bảy xôn xao ngắm nhìn, nhưng đáp lại họ là ánh mắt tràn đầy sát khí, nồng nặc mùi thuốc súng làm tất cả bọn họ hoảng sợ mà giải tán ngay…
Qua một lúc từ bên trong một người phụ nữ trẻ xinh đẹp bước ra, phía sau là trợ lý kéo thành lý đi theo…
Phong Yên Nhi tuy năm nay gần bốn mươi, nhưng nét trẻ trung trên khuôn mặt hoà cùng làn da trắng ngần trong cô cứ như gái trẻ đôi mươi…
Phong Yên Nhi là con gái út của nhà họ Phong, là một trong số những bác sĩ trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, năm mười tám tuổi đã hi đậu vào trường đại học Harvard nổi tiếng với chuyên ngành bác sĩ…
Sau nhiều năm liền liên tiếp thi lên thạc sĩ sau cùng là tiến sĩ, mặc dù là người thành đạt nhưng cô Phong lại chọn lẽ bóng một mình, mà không chịu bên cạnh một ai cả…
Sau đó cô Phong quyết định sẽ định cư bên Mỹ, tiến hành nghiên cứu một số phương pháp chữa trị cho Phong Vũ Hiên, vì vậy nên cô Phong đã xin phép ông nội Phong và ba mẹ Phong đưa Phong Vũ Hiên sang Mỹ cùng mình…
Lần này về nước là vì Phong Vũ Thần có việc nhờ cô Phong giúp đỡ, vả lại cô Phong cũng muốn về thăm gia đình, quan trọng nhất là xem mặt cháu dâu tương lai…
Phong Yên Nhi vừa bước ra đã gặp Phong Vũ Thần ngay, dù có lạc nhau trong đám đông cô Phong vẫn có thể tìm thấy Phong Vũ Thần ngay…
Với khi chất này, nhan sắc này chỉ có nhà họ Phong mới có được…
“Vũ Thần cô ở đây…”
“Đợi cô có lâu không…”
“Cháu cũng vừa đến một lúc…”
“Có việc quan trọng lắm sao, mà hôm nay đích thân cháu trai bận rộn của cô đến tận đây để rước cô vậy…”
“Những lần khác không phải điều là trợ lý Cao đến sao…”
“Đúng là cháu có việc muốn nhờ cô giúp…”
“Con đang nói đến cậu bé kia sao…”
“Đúng vậy…”
“Giờ cậu bé đó đang ở bệnh viện nào, mau đưa cô đến đây…”
“Cô không về gặp ông trước sau, ông rất nhớ cô đấy…”
“Không sao cứu người quan trọng hơn, cô sẽ ở lại đây một thời gian, sẽ có nhiều thời gian bên cạnh ông nội con mà…”
“Nếu cháu dâu cô biết được chuyện này chắc sẽ cảm động lắm đấy …”
“Lắm mồm, con bớt trêu chọc cô đi được không hả…”
“Được được, vậy