Sau khi trò truyện, tâm sự với Tiểu Phượng một hồi, Tấn tạm biệt nàng, trở về phòng của mình đi ngủ.
------------------------------------------------------------
Đế đô, hoàng cung, trong một đình viện nhỏ
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang tận hưởng cuộc sống quý tộc, tên này nhìn qua có vẻ gầy gò, ốm yếu nhưng những ai biết hắn thì sẽ rõ hắn là một người vô cùng tàn bạo, người chết dưới tay hắn không dưới một bàn tay. Tuy như vậy nhưng vì tính cách gần giống với hoàng thượng nên được tên này phong làm thái tử.
Thái tử đang ngồi uống rượu, bên cạnh là hai thị nữ không ngừng xoa chân bóp tay.
" Kì quái, giọng nói ban nãy là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là ta nghe nhầm."
Câu nói ban nãy của Tấn cũng truyền đến tai thái tử, khiến hắn không khỏi nghi hoặc nhưng cũng chỉ nghĩ nghĩ một hồi rồi vứt ra sau đầu.
"Trần Khánh, chuyện bên Thánh thành thế nào, có tin tức gì sao ??"
Lập tức, một bóng đen như tia chớp nhoáng cái xuất hiện trước mặt thái tử, tên này mặc một bộ đồ màu đen, thân hình gầy gò, nhưng hắn lại là một tên luyện linh đỉnh phong hàng thật giá thật, chính là Trần Khánh
" Khởi bẩm thái tử, vẫn không có tin tức gì"
" Kì quái, trước khi đi ta cũng đã dặn kĩ, tìm được người lập tức dùng truyền âm phù thông báo cho ta, tính thời gian hắn đến Thánh thành đã qua hai ngày, chẳng lẽ có chuyện gì bất trắc ??". Thái tử không ngừng gõ gõ lên bàn, khắp khuôn mặt là vẻ nghi hoặc.
Trần Khánh vô cùng cung kính đáp trả
"Điều này cũng làm ta thắc mắc, tên kia làm việc từ trước đến giờ vô cùng cẩn thận, dù hơi nóng tính nhưng biết tránh mũi nhọn, chưa từng gây phải người không nên gây."
"Xem ra vấn đề là ở Dương gia, nghe nói nơi đó từng đi ra một tên luyện linh năm tầng nhưng bất hạnh chết sớm, ai biết trong khoảng thời gian này không sản sinh ra một tên nào nữa. Dù sao tên kia cũng chỉ có một mình, nếu lấy số lượng bù vào, muốn xử lý hắn cũng không phải điều khó. Điều làm ta kì lạ là tại sao bọn chúng làm vậy, chẳng lẽ chỉ vì một tên người ở ??"
Hiển nhiên, Thái tử trước khi sai người đi đã dò xét qua Dương gia, nắm rõ được một số thông tin, từ đó mới dám sai người đi bắt Tiểu Phượng.
"Theo tình báo ta mới thu được gần đây, quan hệ của nha đầu kia với chủ nhân rất tốt, nghe nói hai người bằng tuổi, đã sớm ở chung từ nhỏ"
"Chết tiệt, tình báo quan trọng như vậy sao ngươi không sớm nói cho ta biết, đợi đến mọi chuyện xảy ra rồi mới bẩm lên". Thái tử đập bàn, tức giận quát, hắn thật không ngờ lại bỏ sót chi tiết này.
" Thái tử bớt giận, là ta suy nghĩ không chu toàn, tưởng rằng Dương gia sẽ không vì một tên người ở mà vạch mặt với ngài". Trần Khánh lập tức quỳ xuống hắn biết mình sai lầm dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào, nếu thật sự tổn thất một tên luyện linh đỉnh phong, địa vị của thái tử trong hoàng tộc sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Thái tử trên mặt vẫn còn rất nóng giận nhưng vẫn cố nén
" Hừ, đứng lên đi, lần sau làm việc cho cẩn thận"
"Tạ thái tử" Trần Khánh lập tức đứng dậy, sau đó lại hỏi
" Vậy ngài muốn xử lý chuyện này như nào ??"
" Ta đoán tên kia đã lành ít dữ nhiều, mà chuyện này Dương gia không tránh khỏi liên quan. Ngày mai tập hợp người, ta muốn đích thân đến Dương gia một chuyến, xem là ai cho bọn hắn lá gan động vào người của ta". Càng nói, thái tử mặt càng âm trầm, hắn thực sự tức giận.
"Rõ, thái tử "
Trần Khánh cung kính đáp, sau đó "vút" một cái, thân hình biến mất vào trong màn đêm, quả thực là " đến vô tung đi vô ảnh".
Thái tử một tay tiếp tục cầm ly rượu lên, cho vào miệng, một tay sờ loạn hai tên thị nữ. Trong đầu lại không ngừng suy nghĩ về Dương gia.
___________________________________________
Một đêm cứ như vậy trôi qua. Lúc Tấn tỉnh dậy đã là bảy giờ sáng, hắn không hề biết thái tử đã bắt đầu khởi hành đến Dương gia. Mà cho dù biết nhưng với thực lực của Tấn bây giờ, hắn cũng không e ngại gì một tên thái tử.
" Chào buổi sáng, Vân Vân"
[