" Ngươi quá chậm, ngươi đứng đó, chỉ cần nói phương hướng, ta sẽ dẫn ngươi đi"
La Chiến gật đầu, nghĩ nghĩ một lúc, chỉ về một hướng.
" Đi phía này"
Tấn thấy dùng thần niệm bao phủ lấy La Chiến, dẫn hắn đi về chỗ đã chỉ.
Tốc độ nhanh đến chóng mặt. La chiến cảm giác nhục thân sắp rời mình mà đi. Nhưng hắn vẫn cố giữ tỉnh táo, ánh mắt không ngừng đảo quanh. Dù nói trong không gian gần như là hư vô, không có thứ gì nhưng một số bão không gian tồn tại rất lâu, hắn đã dùng thứ này để làm điểm đánh dấu.
Cứ như vậy, vừa đi vừa điều chỉnh phương hướng, qua khoảng mười phút, Tấn và La Chiến gặp được một bích chướng.
"Vượt qua bức tường này, ngài có thể tiến vào Thần Cơ đại lục. ". La Chiến bây giờ vẫn chưa thể hoàn hồn lại, hành trình bản thân mất hai tháng mới hoàn thành, vậy mà Tấn chỉ mất có chưa đến mười phút, trong đó còn mất không ít thời gian dừng lại cho hắn dò đường. Chỉ qua chuyện này thôi, hắn cũng biết cách biệt giữa mình và Tấn là lớn tới cỡ nào, nói là một trời một đất cũng không đủ.
Tấn nhìn bức tường vô hình trước mặt. Dù mắt thường không thể quan sát thấy nhưng chỉ cần thả ra thần niệm, thứ này sẽ xuất hiện rõ mồn một trước mắt hắn. Đây là không gian bích chướng bao phủ Thần Cơ đại lục. Thần niệm thả ra hết, hắn vẫn không thể nào dò xét tới điểm cuối của bức tường này.
Tấn nhẹ nhàng vận dụng pháp tắc không gian, bích chướng bị phá ra một lỗ hổng, xuyên qua đó ,Tấn có thể thấy được phía dưới là núi rừng trùng điệp, mây phủ lượn lờ.
" Đi thôi"
Nói rồi, hắn đi qua lỗ hổng, tiến vào Thần Cơ đại lục, La Chiến cũng lập tức đi theo sau.
Bước vào Thần Cơ đại lục, cảm nhận đầu tiên của Tấn là nơi này vô cùng rộng lớn, linh khí lại nồng đậm hơn Thần Thánh đại lục cả chục lần, không trách được thánh nhân nơi đây nhiều đến vậy.
"Dẫn ta về gia tộc ngươi" Tấn quay đầu nói với La Chiến.
"Vâng" La Chiến nói rồi bay thẳng về hướng Bắc, nơi đó là địa bàn của La gia.
Sau vài phút di chuyển, một thành trấn xuất hiện trước mắt Tấn, nơi này lớn vô cùng. Nếu không phải Tấn thấy trước thành cổng thành có treo hai chữ "La Thành" có lẽ hắn sẽ nhầm tưởng đây là một quốc gia nhỏ.
" La gia chính là một thế lực lớn ở phương Bắc. Bởi vì lịch sử lâu đời, truyền thừa to lớn nên đã tự đặt tên lãnh địa của mình là La Thành. " La Chiến vừa dẫn đường vừa giải thích.
" Cả toà thành này đều là lãnh địa của La gia ??" Tấn kinh ngạc hỏi lại.
" Đúng vậy, tộc trưởng tộc ta cũng chính là thành chủ nơi này"
" Không hổ danh là vị diện cao cấp, một gia tộc cũng có thế lực lớn cỡ này". Tấn không ngừng cảm khái trong lòng.
" Đây chính là nơi giam giữ cha mẹ phu nhân." Đi một lúc, Tấn chỉ vào một căn phòng nhỏ trong phủ thành chủ.
" Ừm". Tấn với xưng hô của La Chiến với Tiểu Phượng cũng không bất mãn chút nào.
Hắn thả ra thần thức, thăm dò bên trong. Nhưng khi vừa nhìn vào, cảnh tượng Tấn nhìn thấy lại khiến hắn vô cùng phẫn nộ, sát khí không che giấu chút nào tản ra xung quanh, khiến La Chiến bên cạnh như rơi vào hầm băng.
...
Trong phòng nhỏ, nằm đó một trai một gái, nhưng bây giờ nhìn họ không còn ra hình hài của một nhân loại. Cả hai bị cạo trọc đầu, chân tay bị chặt cụt, người không một mảnh vải che thân, để lộ ra là những vết sẹo chằng chịt khắp cơ thể. Từ những nơi đó, máu tươi không ngừng chảy ra. Với hơi thở mong manh, hai người không ngừng cầu xin,
" Gϊếŧ chúng ta đi, các ngươi gϊếŧ chúng ta đi.."
Bên cạnh họ là một tên đại hán to con, khuôn mặt dữ tợn, vừa cầm bầu rượu vừa uống, thi thoảng lại lấy roi da, quất lên hai người.
"Hừ, chừng nào con gái các ngươi còn chưa tìm ra, đừng mong có thể chết dễ dàng như vậy. "
Hai người vô cùng thống khổ, suốt mười mấy năm qua, họ vẫn luôn cầu nguyện con gái mình bình an, mỗi ngày dù liên tục chịu đủ hành hạ nhưng ít ra họ có thể biết được con gái mình vẫn chưa rơi vào tay lũ súc sinh này. Ngược lại, có chết nhưng nếu biết được con gái đã bị bắt, đây mới là cái chết đau khổ nhất với bọn họ.
Đôi nam nữ này chính là