Sau một hồi, hai người mới có tâm trạng quan sát Tấn. Không hiểu sao, dù là lần đầu gặp mặt nhưng họ lại thấy Tấn vô cùng thân thiết. Đó cũng chính là lý do lúc nãy họ tin lời Tấn như vậy.
" Cám ơn ngươi nhưng ban nãy tại sao ngươi lại nói ngươi là chồng sắp cưới của con ta ?" Dù không cảm thấy Tấn là một người xấu nhưng cha của Tiểu Phượng vẫn không thể tin nổi, người trước mắt lại là con rể tương lai của mình.
Tấn nghe cha vợ thắc mắc, cũng không để cho hai người lo lắng, hắn lập tức kể ra một loạt kí ức kể từ khi hắn quen biết với Tiểu Phượng, nào là hai người quen nhau ra sao, lớn lên như thế nào, lần đầu tiên rủ nhau trốn đi chơi, lần đầu tiên Tiểu Phượng được hắn tặng quà... Tấn nói rất nhiều, hầu như bao nhiêu kí ức có Tiểu Phượng Tấn đều kể lại cho đôi vợ chồng.
Dù Tấn nói rất nhiều nhưng cha mẹ Tiểu Phượng cũng không có gì khó chịu, ngược lại, nhờ như vậy họ mới biết được quãng thời gian mình không ở bên, con họ sống ra sao.
Thật may mắn vì Tiểu Phượng dù không có cha mẹ ruột bên cạnh nhưng lại có một gia đình yêu thương nàng thực sự. Có một tuổi thơ êm đềm hạnh phúc. Đây là điều mà đôi vợ chồng này ngày nào cũng mong muốn.
Sau khoảng ba mươi phút, Tấn mới ngừng lại, nhìn về phía cha mẹ chồng mình. Lúc này trên mặt họ đều là vẻ hạnh phúc
" Tiểu Tấn, thực sự cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã mang đến cho Tiểu Phượng quãng thời gian êm đềm, đã bảo vệ khi nàng gặp nguy hiểm, ta mong từ nay về sau, ngươi sẽ mãi yêu thương nàng như vậy , được sao"
Cha mẹ Tiểu Phượng sau khi nghe Tấn kể cố sự biết được tên hắn cùng tên con mình hiện giờ, cũng đã hoàn toàn chấp nhận người con rể này, đây có thể hiểu là lời bàn giao giữa mẹ vợ với con rể.
"Nhạc mẫu, không cần ngài nói ta cũng sẽ làm như vậy. Nhưng muốn đem cho nàng hạnh phúc trọn vẹn, chỉ một mình ta còn không đủ, nàng cần tình thương của cả hai người."
Hai người nghe vậy không khỏi sầu não, Thanh Trúc - mẹ của Tiểu Phượng nghẹn ngào
" Xin lỗi, Tiểu Tấn, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, ta biết tình trạng của mình, sẽ không chịu được quá vài ngày. Mong ngươi có thể thay chúng ta chăm sóc cho Tiểu Phượng, khi gặp nàng hãy chuyển lời rằng chúng ta rất yêu nàng, sẽ mãi ở bên cạnh nàng"
Vừa nói, nước mắt cũng không kìm được tràn ra, nàng muốn gặp con mình trò chuyện, muốn tận mắt thấy con mình trưởng thành, lấy chồng, muốn bù đắp quãng thời gian mà vợ chồng nàng không bên cạnh con. Nhưng hiện thực sao mà tàn khốc, bọn họ rất nhanh sẽ không còn trên nhân thế. Nhưng ít ra, trước khi chết, ông trời cũng phái thiên sứ đến, báo tin con họ bình an, như vậy dù có chết cũng có thể thanh thản hơn rất nhiều.
Phùng Đức - cha Tiểu Phượng cũng không khá hơn là bao, khắp khuôn mặt là đau thương, là không bỏ. Nhưng là một người đàn ông không cho phép hắn khóc, đặc biệt là trước vợ và con rể mình.
Thấy cảm xúc của hai người, Tấn bất đắc dĩ, tại sao họ không thể nghĩ về một hướng tốt đẹp hơn cơ chứ.
" Khụ khụ, nhạc phụ, nhạc mẫu, thứ lỗi ta không thể làm được, chuyện này vẫn là hai ngài trực tiếp nói với nàng sẽ tốt hơn nhiều"
" Hả, không phải chúng ta đã nói rồi sao, hai ta đã không được..."
Tấn ngắt lời
" Có ta ở đây, dù là mọi người muốn chết cũng không được."
Đồng thời, lấy