Về phần Tấn, hắn không quan tâm mấy người kia nghĩ gì, lúc này, hắn đang phân tích hình ảnh mà thần niệm truyền đến.
Cách La gia khoảng ba trăm km, có một mật thất ngầm phía dưới lòng đất, xung quanh được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp trận pháp. Nếu đổi thành người khác, có lẽ muốn phát giác rất khó khăn nhưng cũng may tinh thần lực của Tấn vô cùng cường đại nên việc này đối với hắn dễ như ăn cháo.
Bên trong mật thất, một lão già ngồi xếp bằng, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm tịt, từng sợi pháp tắc vờn quanh cơ thể, tản mát ra vô cùng vô tận hào quang, nhìn sơ qua rất giống một tên cao nhân đắc đạo. Bên ngoài, linh khí không ngừng bị hắn này hút vào, thu nhập thể nội.
Đây chính là tộc trưởng La gia, hắn đang vô cùng chăm chú, nỗ lực mấy nghìn năm, thành hay bại được quyết định bởi một khắc này.
Nhưng Tấn làm sao cho tên này toại nguyện, hắn đang có một ý tưởng vô cùng xấu xa.
Tấn phong cấm hết thảy hành động của bọn người La gia, ra hiệu cho ba người sau lưng im lặng xong, hắn cẩn thận, từng li từng tý một sử dụng pháp tắc không gian hòng dịch chuyển tộc trưởng đến trước mặt mình.
Bởi vì không gian ở Thần cơ đại lục rất cứng rắn nên việc này khá khó khăn, cũng may tên tộc trưởng vô cùng chăm chú tu luyện nên hắn cũng không bị phát giác. Tấn thuận lợi dịch chuyển đến trước mặt mình cùng đám người La gia.
Thanh Trúc, Phùng Đức cùng La Chiến bởi vì đã được nhắc nhở trước nên dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn giữ im lặng. Nhưng đám người la gia thì không đồng dạng, nhận ra được phía trước là trưởng tộc, từng tên cố gắng mở miệng để phát ra âm thanh nhưng đều bị Tấn ngăn chặn, một tiếng thở cũng không nghe thấy. Tất cả mặt mũi đỏ bừng, tròng mắt hiện lên tơ máu, không ngừng hướng về phía tộc trưởng, mong tên này để ý đến bất thường xung quanh. Nhưng tất cả là vô ích, tên tộc trưởng đang vô cùng nhập thần, không hề phát giác được điều gì.
Đám người vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục "phùng mang trợn má" để ra hiệu. Nếu ai không biết có lẽ sẽ lầm tưởng hai bên là địch nhân sinh tử. Tình cảnh vô cùng khôi hài.
Tất cả vẫn tiếp diễn cho đến vài phút sau, Tấn quan sát thấy khoảng cách đột phá của tên tộc trưởng đã rất gần, bầu trời mây đen cũng bắt dầu ngưng tụ thì Tấn mới bắt đầu ra tay, thực hiện chiêu trò " bỉ ổi" của mình.
Tấn nhẹ nhàng đi về phía sau của tên này, dùng khẽ đẩy bờ vai hắn, vừa đẩy vừa hô to
" Hù, ngạc nhiên chưa".
Hành động của Tấn khiến ba người đằng sau dở khóc dở cười, không biết nói gì cho phải. Còn đám người La gia thì từng tên bi phẫn tới cực điểm, thậm chí, có tên còn muốn tự bạo để cho Tấn ăn quả đắng nhưng đề bị Tấn phát hiện và ngăn cản.
Tấn nhìn đám người, từng tên ánh mắt nhìn vào hắn như muốn ăn tươi nốt sống hắn. Tấn nội tâm vô cùng sảng khoái, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn khi làm ra trò trẻ con này.
Tấn thì tốt nhưng tên tộc trưởng phải gặp xui xẻo rồi. Trong lúc trùng kích cảnh giới, cấm kị nhất là có người tới quấy rầy, dù chỉ là một tiếng động nhỏ cũng có thể ảnh hưởng lớn đến thành bại chứ không cần phải nói một màn như vừa rồi. Tên này sắc mặt trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu tươi, linh khí trong thân vốn đang vận chuyển cực kì có quy luật bỗng nhiên tán loạn, khí huyết đảo lưu. Dị tượng xung quanh thì biến mất không sót lại chút gì, tu vi từ thánh chủ đỉnh phong sụt giảm xuống còn thánh nhân. Hắn ngã soài ra đất, miệng vẫn không ngừng tràn ra máu tươi, cơ thể thi thoảng giật giật, đã hôn mê bất tỉnh.
Tấn hài lòng, cho bọn người La gia khôi phục khả năng nói chuyện, để xem bọn này phản ứng ra sao với thành quả vừa rồi.
Vừa khôi phục, cả đám nhìn về phía Tấn, miệng không ngừng chửi rủa.
" Súc sinh, ngươi không phải là người.."
" Ta nguyền rủa ngươi chết không có chỗ chôn.."
" Sao ngươi có thể ra tay tàn độc như vậy, ngươi có còn là con người sao ??"
Không ngoài dự đoán của Tấn, bọn người phản