Dương gia, đã cách khoảng gần một giờ từ lúc Tấn rời đi, Tiểu Phượng vẫn không có tâm trạng tu luyện. Nàng ngồi thất thần nhìn về phía bầu trời, hai tay chống cằm, trong lòng vô cùng lo lắng.
Xích Hồng xuất hiện bên cạnh nàng.
" Tiểu Phượng, ngươi lo lắng Dương Tấn sao"
" Đúng vậy" Tiểu Phượng vô ý thức trả lời.
Xích Hồng nhìn nàng, cố gắng an ủi.
" Tiểu Phượng, ngươi yên tâm, với thực lực của Dương Tấn, nếu chỉ là đối phó La gia có lẽ dư xài. Hắn sẽ không xảy ra chuyện"
" Nhưng ta vẫn lo lắng, đã lâu vậy họ còn chưa về"
Xích Hồng dở khóc dở cười
" Ngươi nghĩ gì đó, bọn họ vừa mới rời đi có một giờ, làm sao về sớm như vậy được, ngươi phải biết năm đó ta bảo vệ ngươi tới nơi đây đã mất hơn hai tháng. Dương Tấn dù nhanh cũng phải một tháng mới tới nơi, làm sao đã về được"
" Vậy sao" Tiểu Phượng vô cùng buồn rầu, dù nàng cũng đã đoán trước sẽ như vậy nhưng dù sao mấy tháng sau không thể gặp Tấn, nàng có chút thất lạc.
Xích Hồng nhìn nàng, đang muốn nói gì thì Tiểu Phượng hỏi
" Xích Hồng tiền bối, nếu thích một người có phải trong đầu lúc nào cũng tràn đầy hình ảnh về người đó, lúc nào cũng nhớ về người đó ?"
Nghe Tiểu Phượng hỏi nàng hơi sững sờ, nhưng dù sao cũng là một người sống lâu năm, trải qua một vài cuộc tình, nàng gật đầu
" Đúng vậy"
" Vậy nếu nhớ đến quá độ, đến mức không thể chịu được nữa có phải sẽ xuất hiện ảo giác người ấy nhìn thấy trước mặt mình ??". Âm thanh lười biếng của Tiểu Phượng lại vang lên.
" Không sai, nếu ngươi đã quá yêu một người, nếu tận sâu trong tâm ngươi là người ấy, người đó có thể sẽ xuất hiện trong ảo giác của ngươi." Xích Hồng không chắc chắn trả lời. Nhưng vấn đề này nàng cũng đã nghe nhiều, đã có một số lý giải, có thể chém gió ra.
" Vậy sao, ta hiểu rồi"
" Ừm, ngươi hiểu thì tốt, bây giờ ngươi mau về phòng nghỉ ngơi, dù sao cứ nhìn lên trời như vậy cũng không có ích gì."
Xích Hồng nói rồi, nàng cũng vô ý thức liếc lên trời một cái, nhưng rất nhanh, nàng ngẩn ngơ.
Dương Tấn không biết lúc nào đã xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Xích Hồng nháy mắt mấy cái. Trong lòng thầm kêu không ổn.
" Chẳng lẽ nào sâu trong tâm ta cũng đã có bóng dáng Tiểu Tấn, đã bắt đầu thích hắn rồi sao. Không được, ta làm sao có thể giành tình nhân với cháu gái của cháu gái .... mình"
Lắc lắc đầu để bình tĩnh lại, Xích Hồng lại tiếp tục nhìn lên trời, thân ảnh của Dương Tấn vẫn không biến mất.
" Chết cha, vẫn không được, chẳng lẽ ta đã bắt đầu luân hãm. "
" Hình như thời đại này chuộng chế độ nhiều vợ một chồng, hay là về sau ta thử thổ lộ một chút, dù sao cũng không có quy định gì nói cháu gái với bà của bà của... không thể lấy chung chồng"
" Đúng, cứ như vậy..."
..........
Trong khi Xích Hồng cùng Tiểu Phượng đang miên man trong dòng suy nghĩ "không thực tế" của mình, phía đối diện, Tấn vô cùng mộng bức.
Thực ra tất cả những gì Xích Hồng cùng Tiểu Phượng thấy đều không phải ảo ảnh, chỉ là cả hai đều không nghĩ tới Tấn sẽ về sớm như vậy nên tự cho rằng mình thấy ảo giác.
Lúc này, Tấn vẫn đứng đó, hắn đang chờ một cái ôm đến từ Tiểu Phượng, một cái chúc mừng từ Xích Hồng, dù sao hắn vừa đi xa nhà trở về, vừa hoàn thành một kiện đại sự, không có công lao cũng có khổ lao, muốn một phần thưởng như này là hoàn toàn hợp lý.
Ấy vậy mà không như Tấn suy đoán, Tiểu Phượng cùng Xích Hồng dù nhìn vào hắn nhưng lại làm như không thấy hắn. Không một ai đi lên chào đón hắn trở về. Tấn vô cùng ủy khuất.
Qua vài phút, vẫn không thấy tiến triển gì thì phía trong thông đạo, giọng Thanh Trúc truyền đến
" Tiểu Tấn, có vấn đề gì sao?"
" Đúng là có chút vẫn đề, ta nghi hoặc mình mở ra thông đạo có chút sai lầm" Tấn không chắc chắn trả lời.
.......
Phía dưới
" Xích hồng tiền bối, thích một người có phải là dù người đó không ở trước mặt, trong lòng ta vẫn nghe thấy giọng của người đó ??"
" Không sai, cái này gọi là ảo giác âm thanh, nó khẳng định trong lòng ngươi, mọi sự tồn tại của người đó đều là chân thật.". Xích Hồng vẫn ngước lên nhìn "hư ảnh" của Tấn. Trong