Vui thì vui chứ Tấn vẫn không quên chuyện chính, hắn quay đầu về phía thông đạo, ý định gọi ba người trở về. Bọn họ tưởng Tấn suốt chiều sửa chữa lại đường hầm nên đã sớm ra một góc để tu luyện.
" Mọi người, có thể vào được rồi, mau đến"
Cả ba từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại. Vội vội vàng vàng đứng lên, chạy về phía Tấn.
Thanh Trúc, Phùng Đức bước ra đầu tiên, sau đó là La Chiến.
Hai người thấy thiếu nữ trước mặt, lập tức đoán được thân phận nàng, nhưng cả hai chỉ quan sát từ xa, không một ai dám tiến đến để ôm lấy nàng.
Dù tình cảm bọn họ giành cho con là thật lòng, mong muốn gặp được con cũng không phải là giả dối nhưng đến lúc thực sự gặp được, hai người lại không biết làm thế nào cho phải. Trong lòng họ có cả tấn lời muốn nói, muốn thổ lộ nhưng lại không biết nên mở miệng ra sao. Thiên ngôn vạn ngữ, tất cả chỉ thể hiện qua ánh mắt.
Đối diện, Tiểu Phượng cảm nhận được cái nhìn âu yếm từ hai người, không hiểu sao lúc tiếp xúc với ánh mắt họ, nàng lại thấy trong đó cả một bầu trời yêu thương. Linh cảm cho nàng biết, đây là hai người rất quan trọng với mình.
Nhưng vì nàng cũng nghĩ như Ngọc Lan nên không liên tưởng đến việc đây là cha mẹ mình, nàng thắc mắc hỏi Tấn
" Thiếu gia, hai người này là ??"
Tấn nghe nàng nói hơi sững sờ,
" chẳng lẽ nàng không thể tự đoán, như vậy cuộc gặp mặt này không phải bớt đi một phần cảm động. Để mình nói ra thì còn có ý nghĩa gì ?"
Tấn hoang mang, nhìn kĩ mặt Tiểu Phượng rồi lại quay sang Thanh Trúc cùng Phùng Đức. Lúc này hắn mới phát hiện, dù cả ba đều rất xinh trai đẹp gái nhưng Tiểu Phượng vừa có một số đặc điểm giống cha, lại vừa có một vài nét giống mẹ, vì vậy nàng lại có một vẻ đẹp rất riêng biệt. Không trách được, nhất thời không nhận ra cũng đúng.
"Cho ngươi đoán " Tấn quyết định không trả lời nàng, để mặc cho nàng suy đoán, như vậy mới sự tình mới đi đúng kịch bản. Nhưng rất nhanh, hắn hối hận.
Bởi vì Tiểu Phượng không hề nghĩ tới việc chỉ trong một giờ ngắn ngủi, Tấn có thể đi đến Tần cơ đại lục nên nàng đưa ra vài suy đoán sai lệch
" Bạn của ngài ?"
" Sai"
" Họ hàng xa ?"
Tấn lắc đầu.
"Anh em kết nghĩa ??"
" Trật lất"
" Chủ nợ ?"
" Trời ạ, Tiểu Phượng, trong đầu ngươi toàn nghĩ cái gì, không thể đoán gần hơn một chút sao ?" Tấn vô cùng bất đắc dĩ, thật không ngờ Tiểu Phượng bình thường rất thông minh mà đến thời khắc quan trọng này lại dở chứng.
" Lại gần hơn một chút ?? Chẳng lẽ là anh em thất lạc lâu năm của ngài ?"
" Trời ạ, " Tấn thực sự bất lực, chẳng lẽ lại khó đoán như vậy ??
Không chỉ có Tấn, Thanh Trúc cùng Phùng Đức cũng cảm thấy tương tự.
" Xong, xong, nàng đúng là không nhận người cha này"
Với tâm hồn bay bổng, Phùng Đức lại nghĩ con nói vậy là không chịu nhận mình.
" Khà khà, cũng may trường hợp này ta đã sớm tính đến" hắn thầm nghĩ.
Hắn chỉnh đốn lại tinh thần, bay đến
trước mặt Tiểu Phượng, ra vẻ nghiêm túc
"Tiểu Phượng, ta biết là do chúng ta sai, không hoàn thành được nghĩa vụ mà đấng sinh thành nên có, đã để con từ lúc lọt lòng thiếu khuyết đi sự quan tâm của cha mẹ. Nhưng chúng ta có nỗi khổ tâm của mình, thực sự dù không ở bên nhưng bấy lâu nay, ngày nào ta cũng nghĩ về con, có thể nói, con là niềm hi vọng sống duy nhất của chúng ta. Vì vậy, mong con có thể tha thứ cho hai người vô năng này, được không"
Phùng Đức nói một loạt ngôn từ khiến người nghe rơi lệ, có thể nói, đây là tiếng lòng của hắn suốt hai mươi năm. Hôm nay, hắn quyết tâm dùng sự chân thành của mình để Tiểu Phượng chấp nhận người cha này.
Tiểu Phượng nghe xong, nhất thời không có phản ứng, nàng quan sát thật kĩ Phùng Đức cùng Thanh Trúc. Càng quan sát, đôi mắt nàng càng đỏ, đến cuối cùng, khi từng giọt nước mắt đã ứa ra, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, Tiểu Phượng mới bất ngờ nhào vào lòng Phùng Đức, vừa khóc nức nở vừa nói
" Hức,.. hức, cha mẹ, hai người có biết là con nhớ hai người nhiều lắm không ? Từ lúc biết thân phận của mình, đêm nào con cũng chịu dằn vặt. Hai người không có lỗi, lỗi là tại con, là con khiến hai người chịu khổ, là con khiến cả gia tộc bị liên luỵ. Con gái bất hiếu, ...."
Tiểu Phượng càng nói càng không kìm được cảm xúc, càng nói càng khóc to hơn khiến Thanh Trúc cùng Phùng Đức lòng đau như dao cắt.
Thanh Trúc tiến lên, xoa lưng nàng, nhẹ nói
" Con gái, lỗi không phải tại ngươi, là do chúng ta vô năng, bất tài, đã sinh con ra nhưng không bảo vệ được con, khiến con chịu khổ." Nàng nói nhưng đôi mắt đỏ hoe, đã sắp không ngăn nổi cảm xúc của mình.
Tiểu Phượng quay lưng lại nhìn nàng, sà vào lòng mẹ mình, như muốn cảm nhận được chút hơi ấm mà bản thân đã thiếu khuyết mấy chục năm qua.
" Mẹ, ngài đừng nói như vậy. Ta hiểu nỗi khổ của mọi người, ta không giận mọi người chút nào, thật đấy"
Cuộc trùng phùng diễn ra đầy nước mắt. Ba người ôm lấy nhau